Thiên hậu trở về – Chương 141: Vai diễn vũ công
Hạ Lăng xem qua kịch bản, cảm thấy không tệ.
Vai diễn cô được mời thử sức là một vai vũ công, trong bữa tiệc của hoàng cung, cô múa một đoạn tuyệt đẹp, sau đó sẽ ra tay ám sát hoàng đế. Nhân vật đó cần có kỹ năng múa cao siêu, tạo hình nhân vật cũng có rất nhiều điểm nổi bật, nếu như lèo lái tốt thì rất có khả năng nổi tiếng. Vấn đề chính là ở chỗ độ khó thật sự cao, không cẩn thận một chút là vai diễn sẽ hỏng.
Lệ Lôi hỏi cô kịch bản thế nào.
Cô nói: “Em muốn bàn bạc với chị Mạch Na một chút.”
Lệ Lôi ấm ức: “Sao không tìm anh này?”
Hạ Lăng: “Anh có phân biệt được múa dân tộc và múa cổ điển không? Phân biệt được “Chiến thương” và “Đổ vương” không, biết làm thế nào để định hình một nhân vật không?” Đại boss này cái gì cũng tốt, chỉ là trình độ chuyên môn thật sự có chút dở. Lần đầu gặp mặt, ngay cả những bài hát nổi tiếng của cô kiếp trước được người người yêu thích anh cũng không nghe ra, đêm qua lúc Lâm Nguyên Nghi nhắc tới “Chiến thương”, rõ ràng vẻ mặt anh mờ mịt, hoàn toàn không biết gì cả. Đôi khi trong lòng Hạ Lăng cũng có suy nghĩ như Lâm Nguyên Nghi: Thiên Nghệ rơi vào tay một người không đáng tin cậy như vậy sao vẫn chưa đóng cửa nhỉ.
Lệ Lôi càng ấm ức hơn, nhưng Hạ Lăng nói đúng, anh hoàn toàn không có cách nào vặn lại.
Chị Mạch Na tới rất nhanh. Không hổ là người quản lý hàng đầu trong nghề, sau khi tìm hiểu về “Chiến thương” và vai diễn, chị ấy cân nhắc một lúc rồi ra quyết định: “Nhận.”
Hạ Lăng: “Chị không sợ em diễn không tốt à?” Về việc đóng phim, cô không có niềm tin như ca hát, kiếp trước cô cũng chỉ quay tổng cộng có một bộ phim, lại còn là kịch bản mà Đế Hoàng viết dành riêng cho cô, diễn đúng với tính cách.
Chị Mạch Na nói: “Cơ hội hiếm có. Mặc dù vai này không dễ diễn, nhưng độ phù hợp với em khá cao, hơn nữa thời gian quay không tính là nhiều, chỉ cần em bỏ công sức ra nghiên cứu một chút là có thể quay tốt. Nhiều ngôi sao như vậy, đội hình lại hoành tráng như thế, cảnh quay quan trọng tại bữa tiệc hoàng cung, do một mình em độc vũ trên màn ảnh trong bốn phút rưỡi… hoàn toàn đáng giá để liều một lần.”
Xưa nay giới giải trí không phải là một nơi chỉ dựa vào lợi thế là kinh nghiệm, có đường tắt mà không đi thì chính là kẻ ngốc.
Có thể có được cơ hội nổi tiếng, không ai lại bỏ qua cả.
Vì vậy Hạ Lăng gật đầu: “Được, nhận.”
Cô gọi điện cho Vệ Thiều Âm, nói cơ bản là trong thời gian này cô không thể đến phòng thu được, nhiệm vụ quan trọng là có được vai diễn “Chiến thương” này. Vệ Thiều Âm hiếm khi không làm khó cô, chỉ lười biếng nói: “Được, cô đi đi.”
Hạ Lăng lại có chút lo lắng: “A Vệ, anh sao thế, khó chịu trong người sao?”
Ở đầu dây bên kia, Vệ Thiều Âm đang ở trong phòng thu âm, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng không dính một hạt bụi nào, bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng đang cầm một album kỷ niệm, bìa giấy da bò màu đen, bên trên vẽ một con bướm bằng bột màu vàng được tạo ra bởi công nghệ cực kỳ tốn kém, bên cạnh con bướm là hai chữ viết tay tuyệt đẹp: “Tuyệt xướng”.
Đây là cuốn album cuối cùng của thiên hậu Hạ Lăng.
Bên trong là bản thu “Cánh bướm trong lồng” mới phát hành trước đó không lâu, còn có một vài bài hát khác nữa.
Vệ Thiều Âm dùng ngón tay khẽ vuốt ve con bướm: “Cô đã nghe album mới của Hạ Lăng chưa? Tôi đề nghị cô nghe thử. Tên khốn kiếp Phượng Côn kia hết thời rồi hay sao mà lại lấy những thứ trước kia ra để lấp chỗ trống… Nhưng Tiểu Lăng à, tất cả kế hoạch phát hành ca khúc của chúng ta đều phải lùi lại rồi, bởi vì cuốn album mà tên khốn kiếp kia làm lại khiến tất cả mọi người kinh ngạc!”
Hiếm khi nghe thấy Vệ Thiều Âm khen Phượng Côn, tuy là dùng từ “tên khốn kiếp”.
Hạ Lăng ngây người, suy nghĩ thứ hai trong đầu là: Album mới kiếp trước của cô? Cái quỷ gì vậy.
Cô vô cùng chắc chắn ca khúc mình chưa tuyên bố chỉ có một bài là “Cánh bướm trong lồng” mà thôi, lẽ nào Phượng Côn làm một bản hát chay, N bản phối âm, N bản đệm âm… sau đó gộp lại thành một album không theo quy tắc nào?
Thôi vậy thôi vậy, đây không phải là điểm quan trọng, quan trọng là: “Vậy kế hoạch phát hành ca khúc của chúng ta phải hoãn lại bao lâu?”
“Nhất định phải hoãn lại đến khi kết thúc làn sóng album mới của thiên hậu Hạ Lăng.” Vệ Thiều Âm vô cùng hậm hực: “Cho dù thế nào cũng không theo kịp được giải thưởng Nghệ sĩ mới xuất sắc nhất năm nay rồi, có thể giành được giải thưởng này hay không chỉ có thể dựa vào vận may của cô.”
“Vận may của tôi…” Không tốt cho lắm.
Hạ Lăng muốn tự trào phúng một cái, suy nghĩ đến tâm trạng yếu đuối lại nhạy cảm của Vệ Thiều Âm nên cô kìm lại, cười: “Ừ, không sao, không phải là bớt một bài hát thôi sao, chị gái đây cũng vẫn giết gọn bốn phương được.”
“Cô mới mấy tuổi chứ.” Vệ Thiều Âm bật cười một tiếng.
“Sang năm là mười chín rồi.” Hạ Lăng nhẩm tính, thời gian trôi qua thật nhanh, thì ra cô đã sống lại được lâu như vậy rồi. Cô và Vệ Thiều Âm đùa giỡn vài câu, đợi tâm trạng của anh tốt hơn một chút mới cúp điện thoại.
Những ngày tiếp theo cô tự nhốt mình, cố gắng nhập vai vào nhân vật, vất vả luyện múa.
Yêu cầu thử vai của “Chiến thương” rất cao, phải tự mình biên điệu múa, đồng thời bên phía bộ phim còn chỉ định một số động tác múa cấp S. Thời gian cấp bách, Hạ Lăng thử vài phương án, cuối cùng chọn được một điệu trong số đó.
Đến ngày thử vai, Lệ Lôi dựa cửa nói đưa cô đi thử vai.
“Anh đi với em?” Hạ Lăng nhướng mày nhìn anh.
Lệ Lôi cười: “Bạn trai đưa đón bạn gái, có vấn đề gì sao.” Trước đây lúc cô tăng ca ở phòng thu anh cũng thường đón cô về nhà, có điều chuyện này không giống nhau, bên phòng thu âm là người của mình, còn lần này là ra ngoài mà.
Hạ Lăng lo quan hệ của họ sẽ bị bại lộ nên có chút do dự.
Lệ Lôi nhìn cô trân trân, nói: “Anh sẽ rất ngoan, tuyệt đối không gây phiền phức cho em, cũng tuyệt đối không để lộ quan hệ của chúng ta.”
Nhìn bộ dạng mong đợi của anh, Hạ Lăng mềm lòng: “Được.”
Lệ Lôi giả bộ dễ thương thành công thì vô cùng hài lòng, tiện miệng nói: “Đúng rồi, bảo trợ lý của em không cần tới nữa.”
“Vì sao?”
“Anh lái xe đưa em đi, sao còn chở theo người khác?” Tốc độ đổi sắc mặt của anh thành thạo vô cùng, chỉ trong một giây đã chuyển sang biểu cảm ấm ức: “Xem anh như tài xế thật à.”
Hạ Lăng: “Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Lần này thử vai đâu chỉ có mình em, chắc chắn những nghệ sĩ khác đều dẫn theo trợ lý, nếu không dẫn theo thì thật là không khí thế.”
“Khí thế?” Lệ Lôi lộ ra hàm răng trắng, cười: “Dẫn theo anh còn chưa đủ khí thế à?”
Hạ Lăng: “…”
Boss đại nhân ơi, nếu dẫn theo trợ lý người ta vừa nhìn đã biết đó là trợ lý, nếu dẫn theo anh thì phải giải thích quan hệ hai chúng ta thế nào? Nếu cô dám công khai thân phận của anh, hôm sau đám phóng viên nhiều chuyện sẽ dám tung tin đồn xấu đầy trời, còn kèm theo phỏng đoán ác ý liên quan đến ngôi sao mới nổi bám lấy kim chủ các kiểu…
Hạ Lăng rất đau đầu.
Lệ Lôi nhìn thấu suy nghĩ này của cô, anh suy nghĩ một chút: “Hay là anh cho em mượn Tô Đường?”
Trong đầu cô hiện ra đôi mắt lạnh lùng như ngọc thạch của người đẹp họ Tô, không khỏi rùng mình một cái, không chịu đựng nổi. Hơn nữa cô vẫn không cách nào giải thích được, đang yên đang lành, làm sao trợ lý đặc biệt của một đại boss lại bị khùng mà tới nghe cô sai bảo?
“Bỏ đi.” Hạ Lăng ủ rũ cúi đầu nói: “Chỉ hai chúng ta đi thôi, đừng nói với người khác anh là bạn trai em, cũng đừng nói anh là boss của em.”
“Được.” Lệ Lôi cong mắt cười, dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Anh không ngại bại lộ thân phận đâu.”
“Em ngại!”