Thiên hậu trở về – Chương 156: Hội nghị tác chiến
Hạ Lăng xoa xoa bờ vai bị đau, nghĩ kỹ lại thì gần đây thật sự không chú ý đến độ nổi tiếng của bản thân.
Chỉ nhớ là nhóm Lục Đào và Lãnh Huy rất được hâm mộ, lần trước gặp nhau gần trung tâm street dance, đồ ngốc Lục Đào không ngụy trang cho tốt, để ánh mắt sắc bén của fan nhận ra, kéo theo một cuộc hỗn loạn. Nếu như không phải Lãnh Huy kéo cô nhanh chân chạy trốn, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
Chị Mạch Na mỉm cười: “Không phát hiện ra độ nổi tiếng của mình đã cao hơn nhiều rồi sao? Hai ca khúc đơn của em có lượng tiêu thụ rất tốt, hơn nữa trong số những người mới ra mắt cùng lúc trong công ty, số tiền em kiếm được từ quay quảng cáo đứng thứ nhất, số lượng fans đứng đầu, số lượt tìm kiếm trên mạng cũng đứng đầu, số lượng tiêu đề đứng thứ nhất… không giúp em thì giúp ai?”
Hạ Lăng cười một cách ngốc nghếch.
Chị Mạch Na phân tích quy tắc của nhạc hội Tinh Vân cho mọi người: “Cũng giống như năm trước, tất cả những người được chọn sẽ chia thành sáu nhóm, do sáu vị chế tác âm nhạc hướng dẫn. Mỗi lần chia đội, A vệ, cậu phải chú ý…” chị Mạch Na nghiêm túc nhìn Vệ Thiều Âm, “Cậu là nhà chế tác của Thiên Nghệ, theo như quy định thi đấu, cậu chỉ có thể chọn nhiều nhất một ca sĩ thuộc Thiên Nghệ, bảy người còn lại bắt buộc phải chọn ngoài Thiên Nghệ. Số lượng này, mong cậu phải nắm rõ.”
Để tránh gian lận, cũng như để cuộc thi không bị tẻ nhạt, cuộc thi đã đề ra quy định như vậy: người chế tác nhiều nhất chỉ được chọn một ca sĩ thuộc công ty của mình, chọn nhiều hơn sẽ không được tính.
Chọn ai thì tốt đây?
Vệ Thiều Âm lướt mắt qua từng ca sĩ đang có mặt, “Tiểu Lăng?”
Hạ Lăng tùy ý nói: “Tôi thế nào cũng được.” cô không quan tâm sẽ gia nhập vào nhóm nào, dù sao thực lực của cô bày ra đó, vào đâu cũng không có sự khác biệt nhiều lắm.
Chị Mạch Na lại chau mày: “A Vệ cậu đừng quên, nhạc hội Tinh Vân ngoài giải nhất nhì ba, còn có một giải dành cho công ty biểu diễn xuất sắc nhất, giải thưởng này dựa vào tổng điểm của nghệ sĩ trong công ty. Thực lực của Hạ Lăng rất ổn định, không cần phải quá để ý, danh hiệu này nên để cho những người phát huy không ổn định, hoặc là lão tướng như Mộ Dung, cậu lần đầu tiên dẫn dắt đội, Mộ Dung đã tham gia nhiều kỳ rồi, có thể giúp đỡ cậu rất nhiều.”
“Nhưng Tiểu Lăng…” Vệ Thiều Âm vẫn chưa yên tâm về cô.
“Cậu thật sự không thiên vị được nữa đâu.” Chị Mạch Na lắc đầu nói: “Tôi không cho Tinh Lăng vào đội của cậu còn vì một lý do nữa. Nếu nha cậu dẫn dắt Tiểu Lăng, thắng thì người khác sẽ nói đó là chuyện đương nhiên, thậm chí là mờ ám, nhưng một khi thua sẽ càng bị khinh miệt và thành trò cười. A Vệ, chúng ta phải để Tiểu Lăng thắng một cách đẹp đẽ, khiến mọi người không thể nói gì khác.”
Cho nên không thể tham gia vào đội của nhà mình, để kẻ khác có cơ hội công kích.
Vệ Thiều Âm nghe xong cũng đã hiểu rõ, không cố nói nữa. Anh có chút nuối tiếc, chọn nhóm của Lục Đào và Lãnh Huy: “Mặc dù các cậu có hai người, nhưng một nhóm thì chỉ chiếm một số báo danh, có thể cùng tham gia nhóm của tôi. Gần đây phong độ của nhóm không được ổn định, có tôi dẫn dắt sẽ tốt hơn chút.”
Lục Đào trân trọng gật đầu: “Cám ơn anh Vệ.”
Ánh mắt Lãnh Huy cũng biểu tỏ sự cám ơn.
Bọn họ đều biết Vệ Thiều Âm lần đầu tham gia nhạc hội Tinh Vân, không lựa chọn lão tướng đẳng cấp thiên vương như Bạch Mộ Dung, mà chọn hai người mới cùng với mình đó là gánh rủi ro, thậm chí có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của Vệ Thiều Âm. Nhưng anh ta lại lựa chọn mạo hiểm hộ tống bọn họ, đây tuyệt đối là người chế tác có tâm nhất trong giới, không gì sánh bằng.
Lục Đào và Lãnh Huy âm thầm siết tay nắm tay, nhất định phải làm tốt nhất để đáp lại sự cất nhắc của Vệ Thiều Âm.
Bạch Mộ Dung xoa mũi cười: “Bị bỏ rơi mất rồi.”
“Lại thế nữa rồi.” chị Mạch Na cũng cười, “Lần này phái em đi có nhiệm vụ cho em đây.”
“Gì vậy?”
“Bảo vệ Hạ Lăng.” Chị Mạch Na nói, “Tiểu Lăng vào nhóm nào, em sẽ vào nhóm đó, dù gì em cũng là thiên vương, đi đâu cũng được. Chị chỉ mong em có thể hỗ trợ một thiên hậu.”
“Không vấn đề gì.” Bạch Mộ Dung mỉm cười, “Mỗi lần lựa chọn thứ tự đều là bốc thăm trực tiếp, nếu như Tiểu Lăng bốc được lên trước, em sẽ tham gia nhóm mà cô ấy lựa chọn, còn nếu em bốc trước, sẽ lựa chọn nhóm phù hợp với Tiểu Lăng.”
“Cám ơn.” Hạ Lăng nói.
“Phục vụ người đẹp là vinh hạnh của tôi.” Bạch Mộ Dung trêu chọc nói, nho nhã khom mình hành lễ như một quý ông cổ điển mà lịch lãm.
“Lâm Lang, Uyển Nghi” chị Mạch Na nhìn về phía hai nữ ca sĩ, “phong cách của hai người, một là năng động, một lại hiền dịu, đều không trùng với phong cách của Tiểu Lăng. Năm nay người đối địch sẽ rất nhiều, hai người phải tự chăm lo cho mình, lúc nào có thừa cơ hội thì giúp Tiểu Lăng một tay, tranh thủ tất cả người của Thiên Nghệ chúng ta đều đạt điểm cao, để nhận được “giải thưởng công ty biểu diễn xuất sắc nhất.”
Tạ Lâm Lang và Thư Uyển Nghi đều gật đầu.
Chị Mạch Na sau cùng lại nói với Vệ Thiều Âm lần nữa: “Đúng rồi, A Vệ, người chế tác dẫn dắt đội cũng có điểm số, điểm này sẽ tính vào tổng điểm tích lũy của công ty, cậu cũng phải gắng lên.”
“Không vấn đề.” A Vệ tràn đầy tự tin, “Tôi nhất định sẽ giành được điểm cao nhất trong số những người chế tác.”
Chị Mạch Na im lặng nhìn anh ta.
Hạ Lăng im lặng nhìn qua anh ta.
Mấy người Bạch Mộ Dung, Tạ Lâm Lang, Lục Đào cũng im lặng nhìn anh ta.
“Sao?” A Vệ cảm thấy kỳ quái, “lẽ nào tôi nói không đúng sao?”
Chị Mạch Na: “Năm nay trong số những nhà chế tác, có cả Phượng Côn… A Vệ, cậu cố gắng hết sức là được, còn chuyện có lấy được điểm số cao nhất hay không, không ai trách cậu đâu.”
Tất cả mọi người đều đồng tình nhìn A Vệ.
A Vệ ngẩn ra, chớp mắt đã nhảy dựng lên: “Sao tôi không thể lấy được, tôi mà phải sợ hắn ta sao?!”
Hầy, A Vệ, không ai nói anh sợ, có phải anh chột dạ gì không…
Chị Mạch Na lắc lắc ngón tay: “Năm nay, Phượng Côn có “Cánh bướm trong lồng”, cậu lấy gì để đấu?”
“Tôi…” A Vệ nghẹn họng.
“Cánh bướm trong lồng” khiến cho độ nổi tiếng của Phượng Côn bùng nổ, chỉ dựa vào một hạng mục bầu chọn từ khán giả thôi cũng có thể bỏ xa những nhà chế tác khác không biết bao nhiêu con phố, càng không cần nhắc đến kinh nghiệm phong phú tham gia thi đấu biết bao lần của anh ta, kỹ năng làm việc khéo léo, sao lại không dìm được A Vệ cơ chứ?
Hạ Lăng không đành lòng so sánh thêm nữa.
Phượng Côn dốc hết tâm huyết, đem màn biểu diễn cuối cùng trong kiếp trước của cô quay trở lại, biên soạn lại nửa ca khúc nguyên gốc trước khi cô bị giết, thu lại thành một bản tình khúc bất tử độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về một mình thiên hậu Hạ Lăng. Anh ấy chế tác một cách hoàn mỹ, khiến cho bao nhiêu khán giả trong giây phút ca từ vang lên đã rơi lệ, bọn họ nói, giống như thiên hậu vẫn chưa hề rời xa, vẫn còn sống trong thế giới này, và ra một bài hát đơn… chân thực như vậy, chân thực đến mức khiến cho lòng người chua xót.
Phượng Côn nói: “Cánh bướm trong lồng là độc nhất vô nhị, chỉ tồn tại vì một người, không được phép mạo phạm.”
Câu nói đó đã khiến anh ấy trở thành nam thần trong lòng fan hâm mộ.
Còn A Vệ…
Được rồi, A Vệ cũng là nam thần, nhưng vị trí lại không cao bằng Phượng Côn.
Vệ Thiều Âm nghiến răng lẩm bẩm: “Cánh bướm trong lồng.”
Tất cả lại tiếp tục nhìn anh đồng tình.
“Không phải tại anh không giỏi, A Vệ.” Tạ Lâm Lang cười híp mắt an ủi anh ta, “Cải biên như vậy cũng không phải anh không viết ra được” nhìn sắc mặt A Vệ mà đổi lại thành: “Được rồi, biên sọan như vậy chỉ cần vài phút là anh viết ra được… nhưng, ai bảo bài hát đó lại có ý nghĩa đặc biệt chứ, cho dù anh biên soạn có hay thế nào, cũng không vượt qua được nỗi thương tiếc của người ta dành cho người đã mất.”
“Hừ…” A Vệ được cô ấy nịnh vài câu, tâm trạng đã dễ chịu hơn chút.
Vẻ mặt chị Mạch Na như hết thuốc chữa: “Được rồi A Vệ, năm nay tất cả các nhà chế tác đều không lãng phí công sức tranh đấu với Phượng Côn, cậu cũng tiết kiệm sức đi, đừng chỉ lo tranh đấu, chăm sóc tốt nhóm của mình mới là việc chính, nghe rõ chưa.”
“Vậy tôi sẽ dẫn dắt đội của mình thắng anh ta, khiến anh ta phải cúi đầu trước mặt tôi.” A Vệ vẫn canh cánh trong lòng.
Chị Mạch Na lười biếng không thèm quan tâm đến anh ta: “Tan họp.”