Thiên hậu trở về – Chương 276 Dư âm
Cô ấy kể lại với Lạc Lạc: “Không thân, anh ấy biết tôi muốn thay đổi công ty quản lý nên hỏi tôi có muốn đến Đế Hoàng không.” “Wow, ông chủ Bùi lại tự thân đến mời cậu? Còn nói là không thân? Tiểu Lăng cậu là người đầu tiên đây, có biết không hả? Cậu tuyệt đối là người đầu tiên được ông chủ Bùi đích thân đến mời! Nếu như là người xem trọng nhân tài, anh ta chỉ cần gởi giấy mời đến là được rồi, làm gì có chuyện tự mình đến đúng không?” Lạc Lạc cứ huyên thuyên không thôi, đột nhiên, ánh mắt cô bé dừng lại trên bàn uống trà. Trên bàn trà đặt một chiếc vòng cổ bạch kim, bao quanh một viên kim cương màu xanh vô cùng đẹp mắt, nhất định là rất đắt. “Ông chủ Bùi tặng à?” Giọng của Lạc Lạc trầm xuống. “Ừ.” Hạ Lăng không mấy để ý.
“Tiểu Lăng…” Lạc Lạc ngẩng lên nhìn cô ấy, định nói gì đó xong lại thôi. Một lúc lâu sau mới hỏi: “Anh ta tới tìm cậu, có thực chỉ vì muốn mời cậu đi Đế Hoàng không?” “Cậu có ý gì?” Tiểu Lăng cau mày. Lạc Lạc chỉ cái vòng cổ kim cương đặt trên bàn. Cái đó? Nó không giống là một món quà của công ty quản lý tặng cho nghệ sĩ mà họ muốn mời, như vậy quá long trọng, quá đắt đỏ. “Anh ta… Thích cậu, phải không? ” Lạc Lạc tuy rất ngây thơ, nhưng là người trong showbiz lâu như vậy, nên cô bé cũng nghe được rất nhiều chuyện, đặc biệt là với nữ nghệ sĩ, thì cũng thường gặp phải chuyện như đại này. Một đại gia nào đó, có tiền có quyền, vứt ra một món quà đắt đỏ, còn nữ nghệ sĩ xinh đẹp thì hiến thể xác mình cho họ… Ai cũng có mục đích của mình.
Chỉ là, cô ấy không thể tin chuyện như vậy lại xảy ra với cả Tiểu Lăng, trong lòng cô ấy, Tiểu Lăng là một biểu tượng của sự thủ tiết trong sạch. Cô ấy nhìn Hạ Lăng với ánh mắt ngờ hoặc: “Cậu đồng ý rồi sao?”. “Tớ từ chối rồi”
“Cậu từ chối, vì sao còn nhận sợi dây chuyền của họ làm gì?!” Lạc Lạc hỏi tiếp, “Có thằng đàn ông nào đi tặng món quà mắc như vậy lại không có một mục đích gì chứ?” “Tớ nói là tớ từ chối rồi mà!” Hạ Lăng bắt đầu thấy phiền, cô ghét nhất những câu hỏi xoay quanh Bùi Tử Hoành, không có ngoại lệ. Cô nôn nóng nói với Lạc Lạc: “Cho dù tớ không nhận, nhưng anh ta cứ đặt nó trên bàn, anh ta là loại người cố chấp như vậy! Điều này với việc tớ và anh ta có giao dịch ngầm với nhau hay không lại là hai chuyện khác nhau!”
Lạc Lạc không nói gì. “Cậu và anh ta rất thân?” Cô ấy lại hỏi Hạ Lăng. Có những lúc, trực giác của phụ nữ vô cùng đáng sợ, cho dù đó là cô gái ruột để ngoài da như Lạc Lạc, lúc nghe Hạ Lăng nói “anh ta chính là loại người cố chấp như vậy”, cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu như không thân thiết, sao có thể nói ra những lời như vậy? Hạ Lăng trong lòng xao động, cũng không nói gì. Cô sợ bị người khác phát hiện việc đầu thai của mình.
Cũng may, Lạc Lạc lại nghĩ theo hướng khác: “Tiểu Lăng, có phải cậu thích anh ta rồi không?” Thích Bùi Tử Hoành ư? Nếu như nói không có chút tình cảm nào thì là dối lòng, nhưng cô hiện giờ không hiểu rốt cuộc có phải là chút tình cảm còn sót lại từ kiếp trước, hay là ảnh hưởng của hội chứng Stockholm.
(Hội chứng Stockholm: là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.) Cũng có thể nói, cô không thể phân biệt được thực chất là yêu, hay là cảm giác ảo tưởng của bệnh trạng. “Không thể nào có chuyện đó.” Cô lẩm bẩm trả lời Lạc Lạc, cũng là trả lời cho bản thân. Lạc Lạc lại hỏi: “Thế… Lệ Lôi thì sao? Cậu thích Lệ Lôi không?” Lệ đại boss gần như mỗi ngày đều đến, lại thân thiết với Lạc Lạc, nên cô ấy rất có cảm tình với anh ta.
Lệ Lôi? Hạ Lăng nghĩ tới người đàn ông đó, ánh mắt cũng dịu dàng hẳn ra. Chắc là thích rồi nhỉ? Cho nên mới để tâm đến chuyện chia tay, cho nên mới đau lòng chuyện anh ta thân mật với những ngừoi phụ nữ khác, cho nên mỗi lần anh ta đến đều thấy cả thế giới như bừng sáng…
Lạc Lạc nhìn thấy ánh mắt thất thần của cô: “Xong đời rồi, cậu lạc vào mê cung tình yêu rồi.”
“Cậu cho rằng tớ đã yêu anh ta rồi ư?” Nói thật, đến bản thân Hạ Lăng còn không dám chắc điều này. “Cậu không phát hiện ra sao? Lúc nhắc đến Lệ Lôi, ánh mặt cậu vô cùng long lanh…hì hì”. Bộ mặt đáng ghét của Lạc Lạc không thể chấp nhận được: “Haha, cậu mau thừa nhận đi, cậu thực sự thích Lệ Lôi. Còn Bủi Tử Hoành? Vừa nãy nhắc đến anh ta, cậu…”
Cô ấy xoa xoa lông mày của Hạ Lăng: “Ở đây cứ nhăn lại đấy.” Rõ ràng như vậy sao? Hạ Lăng cũng vô thức xoa xoa lông mày của mình. “Cho nên, tớ mới lo lắng việc cậu nhận quà của Bùi Tử Hoành đấy.” Lạc Lạc nói: “Tiểu Lăng, tớ thấy là ở bên Bùi Tử Hoành cậu sẽ không có hạnh phúc, anh ta không phải kiểu người có thể mang lại niềm vui cho người khác. Lệ Lôi thì khác, anh ấy chăm sóc cậu rất tốt, mà trong lòng cậu cũng có anh ấy.”
Hạ Lăng tự cho là đúng.
“Hãy nhìn rõ lòng mình đi nào, Tiểu Lăng.” Lạc Lạc nói: “Hãy quay lại với tổng giám đốc Lệ, như thế cậu mới có lý do để trả lại quà cho người đàn ông kia. Nếu như Tổng giám đốc Lệ nhìn thấy, chắc sẽ đau lòng lắm.”
Lệ Lôi sẽ đau lòng ư? Điều này cô thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến. Cô nhìn chiếc vòng cổ, trong đầu nghĩ về ánh mắt thống khổ của Lệ Lôi, bất chợt cảm thấy như bị mũi kim đâm vào tìm, đau đơn tột cùng. Đêm khuya. Hạ Lăng nhớ lại những lời Lạc Lạc đã nói, cứ trằn trọc mãi. Ánh trăng len lỏi qua tấm rèm cửa mỏng, đậu lại trên chiếc vòng cổ cô đang đeo trên tay. Kim cương rất đẹp, nhưng lạnh lẽo, truyền qua bàn tay cô càng lạnh giá gấp bội. Trên chiếc cổ trắng ngần của cô, là chiếc bùa do Lệ Lôi gởi tặng, cảm giác mảnh gỗ cây ngô đồng mang lại rất ấm áp, không quá cầu kỳ, lại không quá lạnh lẽo. Nó khiến cô có cảm giác an lòng. Cô cứ ngắm mãi hai món quà, cuối cùng, cô ngồi dậy, lấy chiếc vòng cổ kim cương xanh cất vào hộp, nhét sâu dưới đáy tủ.
Lại tiếp tục mân mê chiếc bùa trên cổ, cô lấy điện thoại, gởi tin nhắn cho Lệ Lôi: Ở ngoài chú ý sức khỏe, nhớ ngủ sớm. Lời Lạc Lạc nói hôm nay làm cô nhận ra rằng mình rất ít khi quan tâm đến anh. Nếu cô đã không thể từ bỏ được khoảng thời gian này, thì chi bằng nỗ lực nắm chặt lấy nó.
Lệ Lôi trả lời ngay, mở tin nhắn ra là những icon ôm và cười hớn hở, anh nói sẽ nghe lời cô, đi ngủ sớm. Mai anh về, sẽ mua thật nhiều đặc sản cho cô. Môi cô hơi cong lên, ôm điện thoại ngủ một giấc thật ngon. Mấy ngày sau. Tác phẩm “Mèo hoang” cuối cùng cũng xong, đã có thể phát hành.
Thiên Nghệ tổ chức họp báo cho cô, rất nhiều phóng viên, trưởng fan hâm mộ, thậm chí quản lý các công ty giải trí đều tề tựu đông đủ, nghe cô hát ca khúc “Định mệnh” của nhạc sĩ Phi Xung. “Mèo hoang, đơn độc trên con đường đầy người qua lại…” Bài hát đã kết thúc nhưng dư âm còn vang mãi. Người hâm mô vỗ tay tán thưởng, phóng viên điên cuồng tác nghiệp, còn nhân viên của các công ty quản lý không ngừng gọi điện thoại về tổng công ty: nhất định phải ký hợp đồng với cô ấy.