Thiên hậu trở về – Chương 290: Đại Boss tới thăm
Lệ Lôi không bóc trần lời nói dối của cô, anh không hy vọng mối quan hệ của họ không dễ gì mới cải thiện lại chút ít lại xuất hiện vết nứt.
Chỉ là, câu hỏi lại chôn chặt trong lòng, tối hôm đó,anh trở về chung cư của mình, lấy ra vài tờ giấy trắng, sắp xếp lại những điều hoài nghi từ khi gặp cô tới giờ.
Cô giống như thiên hậu Hạ Lăng đã mất.
Bùi Tử Hoành rất có hứng thú với cô… điều này có thể giải thích là vì anh ta đã tìm kiếm rất nhiều bạn gái gần giống với Hạ Lăng. Nhưng cô đối với Bùi Tử Hoành dường như lại có tình cảm rất sâu đậm, có lúc trong cơn nửa mê nửa tỉnh, đã từng gọi thầm hai chữ “Tử Hoành”, điều này không thể lý giải được, với lý lịch của cô, cô chưa từng tiếp xúc sâu sắc với Bùi Tử Hoành, hơn nữa bình thường cũng rất né tránh anh ta.
Còn Phượng Côn.
Phượng Côn bằng lòng giới thiệu Lâm Úc Nam cho cô, giải thích một cách cứng nhắc thì đại khái là do thấy người giống với Hạ Lăng mà động lòng yêu mến. Nhưng cô lại tin tưởng Phượng Côn như vậy, điều này lại không giải thích được, bọn họ chỉ có rất ít cơ hội gặp mặt nhau, theo lý mà nói không hề có mối quan hệ thâm giao, đáng lẽ cô nên thiên về lời giới thiệu của chị Mạch Na hay Vệ Thiều Âm mới đúng.
Cô cố tình che giấu một số chuyện, giả dụ như gặp mặt Phượng Côn.
Nếu như không phải tin tức rất quan trọng hay rất mấu chốt, tại sao cô phải che giấu? trong đó chắc chắn phải có ẩn tình gì đó, quan trọng đến mức, đến cả với mối quan hệ giữa họ hiện giờ, cô cũng không muốn để anh biết.
Khi cô gặp phải những chuyện đả kích, sẽ xuất hiện phản ứng căng thẳng giống như bị chấn thương. Nhưng dựa theo tài liệu lớn lên của cô, lại quá thuận lợi, không thể nào gặp phải mấy chuyện như bị đe dọa về tính mạng, hay là chuyện bạo hành cưỡng đoạt.
Những điều nghi vấn chồng chất.
Sắc mặt Lệ Lôi nghiêm trọng, cât bút di qua di lại giữa mấy từ mấu chốt.
Dần dần hiểu ra một chút đầu mối.
Cô ấy giống Hạ Lăng, nên Bùi Tử Hoành và Phượng Côn có thiện cảm với cô.
Nhưng mối quan hệ giữa cô và Sở Sâm không tốt, Lệ Lôi nhanh chóng viết xuống quyển sổ vài chữ, dự định cho người đi điều tra, quan hệ giữa thiên hậu Hạ Lăng lúc còn sống và Sở Sâm như thế nào?
Từ đó lại nghĩ ra một vấn đề khác, quan hệ giữa thiên hậu Hạ Lăng với Bùi Tử Hoành và Phượng Côn như thế nào?
Phản ứng của cô với bọn họ, có phải cũng giống như thái độ của thiên hậu Hạ Lăng với bọn họ hay không? Thậm chí, phản ứng kích động của cô với thế giới bên ngoài, ví như sợ bóng tối, sợ không gian kín, có phải giống như thiên hậu Hạ Lăng hay không?
Dần dần Lệ Lôi dường như đã nắm được điều gì đó. Nhưng vẫn còn rất mơ hồ và không rõ ràng, anh không biết làm thế nào để liên kết những đầu mối này lại với nhau.
“Đi điều tra.” Anh gọi Đàm Anh, ném cho anh ta mấy điều cần làm rõ trong sổ ghi chép, “Bảo mật nghiêm ngặt.”
Đàm Anh nhận lệnh, nỗi bất an trong lòng Lệ Lôi ngày càng lớn.
Gần đây Hạ Lăng bận đến mức tối tăm mặt mày để kịp thu âm ca khúc.
Lâm Úc Nam vì muốn sớm cóp nhặt đủ một album cho cô, ít nhất cần có mười bài hát làm nền móng cơ bản, cũng đã hao tổn tâm sức, cùng với Vệ Thiều Âm mở một cuộc họp kéo dài, một lần quyết định hết tất cả kế hoạch thời gian và phương án chế tác.
Vệ Thiều Âm rất hài lòng, là một kẻ cuồng công việc, anh ta rất vui mừng vì cuối cùng cũng có người quản lý đốc thúc được Tiểu Lăng theo tiến độ. Một năm trước, Tiểu Lăng thực sự quá thảnh thơi, trạng thái bây giờ mới đúng là công việc theo đúng hướng.
Dưới sự giám sát của hai kẻ cuồng công việc, Hạ Lăng có thể nói gì?
Thêm vào đó, Lâm úc Nam còn sắp xếp một số hoạt động tuyên truyền, họp fan, mỗi ngày lịch trình của cô đều dày đặc, quả nhiên đã được thể nghiệm cuộc sống đau khổ “trên xe cũng phải tranh thủ tất cả thời gian để ngủ”.
Lệ Lôi xót cô, thường lui tới thăm nom và đưa đón cô.
Ngày hôm đó, tại khu ngoại cảnh quay quảng cáo.
Lâm Úc Nam chặn trước mặt anh: “Sao anh lại tới nữa rồi?” dù sao anh cũng không phải kiếm sống tại Thiên Nghệ, đối với Lệ đại Boss rất không khách khí, “Nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng tới làm phiền công việc của Tiểu Lăng! Hai người đã chia tay rồi, đừng khiến cho cô ấy gây ra scandal tình ái! Nếu như anh thật sự muốn tốt cho cô ấy, thì nên bớt gây chuyện lại chút.”
Lệ Lôi hậm hực với anh ta.
“Tránh ra.” Thái độ của anh lười biếng nhưng lời nói ra lại có chút uy hiếp. Kỳ thực, nếu như Lâm Úc Nam không phải người quản lý của Tiểu Lăng, đến giờ còn làm việc cũng không tồi, Lệ Lôi sớm đã lật mặt rồi.
Lâm Úc Nam không nhúc nhích: “Xem ra chúng ta phải nói chuyện rõ ràng.”
Vốn dĩ ngôi sao nữ còn trẻ tuổi như vậy, sự nghiệp lại đang trong thời kỳ phát triển, nói chuyện yêu đương là điều cấm kỵ, đối phương lại là đại Boss hào môn, càng dễ gây thị phi. Khổ nỗi Lệ Lôi lại không tự nhận ra điều đó, nửa năm trước vừa mới gây ra sóng gió chia tay, giờ lại dính lấy… anh ta không biết rằng sóng gió chia tay lần trước đã gây ảnh hưởng lớn thế nào đến hình tượng của Hạ Lăng hay sao?
“Anh còn dám hủy hoại hình tượng của cô ấy lần nữa, tôi sẽ giết anh.” Lâm Úc Nam hung dữ nói.
Mấy năm nay anh lăn lộn trong quán bar làm bảo kê, nhất cử nhất động đều mang dáng vẻ hung ác coi thường pháp luật, một cái nhìn uy hiếp tùy tiện thôi cũng khiến cho nhiều người sợ hãi.
Nhưng giờ anh gặp phải Lệ Lôi.
Đế vương bóng tối của thành phố, chỉ tùy tiện nói một câu cũng có thể khiến cho loại quán bar nhỏ bé đó không còn tồn tại.
Hơn nữa…
“Còn muốn đánh nhau sao?” Lệ Lôi cũng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc.
Lâm Úc Nam: “…”
Anh nhớ lại lần giáo huấn thảm thương trước đó mấy ngày, cũng là Lệ Lôi tới thăm, bị anh chặn ngoài cửa, sau đó hai người đàn ông lao vào đánh nhau. Vốn dĩ Lâm Úc Nam tự cho mình là thân thủ cao siêu, lại bị Lệ Lôi đánh cho không kịp trở tay, thật sự là không còn sức để đánh lại, mặc dù anh đã luyện qua không ít kỹ thuật chiến đấu, ở quán bar bao nhiêu năm cũng từng xem nhiều trận, nhưng nào có thể so với Lệ Lôi, người được rèn luyện từ súng đạn xã hội đen, thập tử nhất sinh mà ra.
Lâm Úc Nam im lặng, anh ghét nhất là loại như Lệ Lôi, đánh cũng không đánh lại, dùng thế lực cũng không ép được, nói đạo lý thì không nghe, đuổi lại càng không đi, người ta là đến thăm, chính là tới thăm đó, thì sao nào?
Anh trừng mắt nhìn Lệ Lôi lách qua lan can bảo vệ, còn vứt cho nhân viên bảo vệ cửa chút tiền bo.
Nhân viên bảo vệ cung kính cười cho vị đại Bos đó vào trong, rồi lại ngẩng đầu đồng cảm nhìn Lâm Úc Nam.
Lâm Úc Nam càng giận dữ.
Hạ Lăng quay xong một cảnh, đạo diễn hô nghỉ ngơi. Cô nhận lấy nước khoáng mà trợ lý đưa cho, vô tình quay đầu lại, nhìn thấy Lệ Lôi đang đứng phía ngoài đám đông.
Khóe môi khẽ nhoẻn cười, cô đi thẳng về hướng Lệ Lôi.
“Sao anh lại tới rồi?”
“Đưa cơm cho em.” Lệ Lôi đung đưa hộp cơm trong tay.
Quay ngoại cảnh, điều kiện thường rất gian khổ, có cơm hộp ăn đã rất tốt rồi, dinh dưỡng hay tươi mới hợp khẩu vị cơ bản không mong chờ gì. Muốn nắm bắt được trái tim một cô gái, đầu tiên phải nắm được dạ dày của cô ấy, Lệ Lôi tự tin tay nghề bếp núc số một, nếu như ngày ngày đưa cơm mà có thể đổi lại một cô gái, anh cam tâm tình nguyện.
Hạ Lăng dưới sự tấn công đầy mưu tính sâu xa của đại Boss, sớm đã quen với tay nghề của anh, vừa nhìn thấy hộp cơm, ánh mắt cô đã sáng lên: “Hôm nay có gì ngon vậy?”
Hai người vừa cười vừa nói đi vào xe chuyên dụng cho nghệ sĩ nghỉ ngơi.
Cả đoạn đường, không ngừng có người nhòm ngó họ.
Lệ Lôi thật sự rất đẹp trai, kể cả đứng ở nơi mỹ nam giới giải trí tụ hội lại cũng vẫn nổi bật, thêm vào đó bẩm sinh đã được lớn lên trong hào quang, là người thừa kế của gia đình hào môn hàng đầu, trong tay dẫn dắt vô số dũng tường, vậy nên, trên người anh ấy tự nhiên tỏa ra một loại uy thế, càng đặc biệt giữa đám đông.
Cho dù trước đây anh không hay xuất hiện trong giới giải trí, nhưng ngày ngày đến thăm thế này, nhân viên cũng nghe ngóng được anh là ai rồi.
“Xem ra Lệ boss rất tốt với Diệp Tinh Lăng nhỉ? Không phải có tin họ chia tay rồi sao?” Có người bàn tán.