Cô lấy tay quệt nước mắt, rất nhếch nhác: “Bùi Tử Hoành, chi bằng anh đừng nói với tôi! Đừng để tôi biết rằng đường cùng của kiếp trước thật ra không phải là đường cùng! Anh có thể kết hôn với tôi! Thì ra… Tôi có thể có được đám cưới này… Vậy thì những kiên trì lúc trước của tôi, những đau khổ đã phải chịu, có tính là gì?”
Đang nói, nước mắt lại rơi xuống.
Cô dùng tay ôm mặt, không để anh nhìn thấy dáng vẻ bi thảm khóc lóc thảm thiết của mình.
Bùi Tử Hoành ôm chặt cô vào trong lòng: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi.” Ngoại trừ lời xin lỗi, anh không biết nên nói gì cho phải. Nhà họ Bùi là nhà giàu dòng họ lớn, mấy đời hiển hách, bao nhiêu thế hệ truyền lại, tới hôm nay đã có rất nhiều phép tắc bất thành văn, ví dụ như, vợ của chủ nhà nhất định phải là gia tộc quyền thế môn đăng hộ đối, lại ví dụ như, con trai nối dõi của anh nhất định phải là dòng máu tôn quý. Nếu như không tuân theo những phép tắc cũ kỹ này, đến cả vị trí chủ nhà của anh cũng không giữ được.
Bên trong Bùi thị, quan hệ rắc rối phức tạp.
Năm đó, ba của anh đột nhiên chết bệnh, anh mới gần mười sáu tuổi đã nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, quản lý Đế Hoàng, tiếp nhận đại kỳ của chủ nhà Bùi Thị. Trong sáng trong tối, có bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, bao nhiêu kẻ cậy già lên mặt không phục đang đợi anh phạm sai lầm, những năm này, giang sơn của anh cũng không vững chắc và dễ dàng quản lý giống như người ngoài thấy, ngược lại, tai họa ngầm chồng chất, anh tốn rất nhiều năm xử lý, nhưng vẫn như đi trên băng mỏng.
Chỉ cần hơi sơ ý, thì sẽ bị đàn cá mập khát máu đang rình rập trong bóng tối kéo xuống khỏi ngai vàng đế vương.
Anh không thể để những người đó được như ý. Sau lưng của anh, có rất nhiều cấp dưới và phụ tá đi theo, bọn họ đặt tài sản của bản thân và gia đình thậm chí cả tính mạng lên con thuyền của anh, vì những người đó, vì một phần vinh quang và trách nhiệm thuộc về đế vương, đến nửa bước anh cũng không thể lùi. Lùi một bước thì toàn quân sẽ bị tiêu diệt.
Mà vì Tiểu Lăng, lại càng không thể lùi bước.
Chỉ có để anh nắm giữ quyền thế ngập trời, cô mới có thể mặc sức được hưởng mọi thứ dưới sự che chở của anh, tiền tài vô cùng vô tận, sự nuông chiều và ca ngợi, mà không phải chịu bất cứ tổn thương nào. Anh thích dáng vẻ lúc cô cười, thuần khiết và xinh đẹp, giống như mãi mãi sống trong một giấc mộng thủy tinh, là vật báu anh dùng cả đời để bảo vệ.
Vì cô, và những người đi theo anh, anh nhất định phải hết lòng hết sức.
Hơn nữa, còn cần đồng minh, họ hàng bên mẹ đã sớm suy tàn, cũng chỉ có thể có thể trông cậy vào việc lấy một người vợ tốt gia thế tài năng đều tốt, trở thành trợ lực.
Tầng tầng sàng lọc tuyển chọn, anh đạt được thỏa thuận với nhà họ Vương.
Vương Tịnh Uyển là một cô gái hiểu chuyện, cô hiểu rõ đây chỉ là một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi, thậm chí, khi anh đưa ra điều kiện không được làm khó Hạ Lăng, cô cũng đoan trang rộng lượng gật đầu đồng ý.
Mọi thứ đều rất thuận lợi.
Cho nên anh tưởng rằng, sẽ luôn luôn thuận lợi như vậy.
Anh tưởng rằng, Tiểu Lăng mà anh yêu sẽ hiểu, suy cho cùng, sự khổ tâm suy tính của anh cũng là vì cô. Bọn họ là thật lòng yêu nhau, không nên để ý những hư danh đó, vị trí vợ cả giao cho Vương Tịnh Uyển thì đã làm sao? Tình yêu của anh trước sau đều chỉ dành cho một mình cô. Thậm chí anh còn đi công chứng tài sản trước hôn nhân, lập di chúc, ngoại trừ phần không thể không thuộc về người trong họ Bùi Thị, tất cả những phần khác, anh đều quy về dưới tên Hạ Lăng.
Tiếc là, anh đã nghĩ sai rồi.
Cô không muốn tài sản của anh, cô chỉ cần cái hư danh đó, danh hiệu “bà Bùi” đó.
Khi đó, cô cũng khóc nói với anh, hi vọng tình yêu của bọn họ có thể quang minh chính đại tiết lộ dưới ánh mặt trời, nhận sự chúc phúc của cả thế giới, cô muốn trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của anh, cho dù không được chia một hào tài sản, cô cũng không quan tâm. Sự cố chấp của một người phụ nữ đối với tình yêu, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Cô không ngừng tranh cãi ầm ĩ với anh, tìm Vương Tịnh Uyển đàm phán, sau khi xúc động giết hại Vương Tịnh Uyển lại định trốn khỏi nhà… Hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn khoan dung của Bùi Tử Hoành. Cuối cùng Bùi Tử Hoành bị chọc giận, xuất phát từ sự nghiêm phạt, cũng xuất phát từ sự suy tính cho an toàn của cô, anh giam cô lại, phạt roi và dạy dỗ.
Anh muốn làm cô si mê và sùng bái anh một lần nữa.
Tiếc là, thời gian bị giam cầm đó, cô sống đau khổ, sợ hãi không thể chịu nổi dù chỉ một ngày, cuối cùng dùng cách vô cùng thê thảm để chết.
Bùi Tử Hoành rất hối hận, nếu như tất cả sự quá quắt xảy ra sau này chỉ bởi vì một danh phận, vậy thì tại sao không làm cô ấy hài lòng? Nếu như thỏa mãn cô ấy ngay từ đầu, liệu có phải, sẽ không có những chuyện sau này nữa.
Sau khi Tiểu Lăng chết, anh thực hiện từng nguyện vọng mà khi còn sống cô không thể thực hiện.
Đi trong biển người, ngồi tàu lượn siêu tốc, đến rạp chiếu phim xem phim như những đôi tình nhân bình thường, đến chợ đêm sầm uất ăn thử mấy quán ven đường, đến thảo nguyên rộng lớn ở Châu Phi và nhảy múa với dân bản địa…
Thế nhưng, nguyện vọng lớn nhất của cô, lại không có cách nào thực hiện được.
Kết hôn.
Mặc dù không có cách nào thực hiện, Bùi Tử Hoành vẫn từng bước cố gắng vì mục tiêu đó, anh càng liều mạng làm việc hơn bao giờ hết, đưa vào trong đó toàn bộ công sức, anh kiên cường kiên quyết, dùng thủ đoạn mạnh thu phục từ trên xuống dưới Bùi thị, nắm giữ gia nghiệp từ năm mười sáu tuổi, đến nay đã qua hai mươi năm, cuối cùng anh đã ngồi vững vàng trên giang sơn, kỷ luật nghiêm minh, đã nói là làm. Cho dù không liên hôn, cũng không cần nhìn sắc mặt của bất kỳ người nào nữa.
Cuối cùng anh đã có thể cưới cô rồi.
Vốn dĩ, anh rất đau thương, mọi việc đã sắp xếp xong, nhưng cô dâu lại qua đời.
Nhưng hiện giờ, anh rất vui mừng, vui mừng vì bản thân đã dốc sức trong hai năm mất đi cô, có lẽ chính bởi vì như vậy, mới được ông trời chiếu cố, đưa cô về bên cạnh anh: “Gả cho anh.” Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, dịu dàng nhắc lại: “Tiểu Lăng, em sẽ trở thành bà chủ quản lý việc nhà của Bùi Thị, không có bất kỳ người nào dám nói nửa chữ không hết.”
Cô lắc đầu, gắng sức thoát khỏi cái ôm của anh.
“Quá muộn rồi, Bùi Tử Hoành.” Giọng nói của cô trống rỗng, trong đôi mắt của cô tràn đầy sự bi thương: “Đã bỏ lỡ thì mãi mãi là bỏ lỡ.” Nếu như đời này kiếp này, cô không gặp Lệ Lôi, có lẽ sự việc vẫn có thể xoay chuyển. Nhưng hiện tại đã khác rồi, cô đã tìm được ánh mặt trời có một không hai thuộc về mình, cho dù chân trời xa cách, cũng không chút dao động.
Cô xoay người, rời đi.
Bùi Tử Hoành nhìn theo bóng lưng của cô, vẻ mặt ủ rũ.
Thì ra Tiểu Lăng khi tuyệt tình, có thể tuyệt tình như vậy. Anh hoài niệm thời gian trước kia biết bao, những ngày tháng đó mặc dù cô đau lòng nhưng vẫn hết sức cầu khẩn anh, ít nhất khi đó cô vẫn cố gắng để cứu vãn, nhưng hôm nay thì sao? Không gì buồn bằng lòng người đã chết, ngay cả sự cứu vãn cô cũng không muốn thử nữa.
Trong nháy mắt, Bùi Tử Hoành chỉ cảm thấy sự mệt mỏi vô tận kéo tới, giống như đã già đi mười tuổi.
Anh không tập trung cởi áo choàng ra, tiện tay ném lên trên giường, định thay áo khoác đến công ty. Thế nhưng, ánh mắt lại rơi lên tấm khăn trải giường lộn xộn xộc xệch, đột nhiên, dừng lại.
Nơi đó, có một vệt đỏ tươi.
Giống như cánh hoa, máu của trinh nữ.
Trái tim của Bùi Tử Hoành nhảy dựng lên, chợt nhớ ra, Tiểu Lăng của anh đã đầu thai, mới mười tám tuổi mà thôi, vẫn là một cô gái thuần khiết… Ngay cả Lệ Lôi, cũng chưa từng chạm vào cô sao?