Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 192: Tiểu thử ngưu đao*



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Tiểu thử ngưu đao: Ngưu đao là dao giết bò; Tiểu thử là người tập sự. Câu này ý chỉ người có năng lực sơ cấp mà cũng biểu hiện mình tài cán, làm màu, làm việc nhỏ mà cũng phải dùng hành động lớn. Tương tự như câu “Giết gà mà dùng đến dao mổ trâu”.

Hai người đi vài ngày không trở về, ngôi nhà không có gì thay đổi, duy chỉ có một thứ vừa mới sinh ra sau những ngày vắng bóng người… 

Âm khí!

“Sao mà lạnh quá vậy trời!”. Tiểu Mã vừa vào cửa lập tức ôm chặt hai tay, xoay đầu lại nhìn cửa sổ đang đóng kín, đến một ngọn gió cũng không thể lọt qua.

“Đó là âm khí!” Diệp Thiếu Dương nói.

“Âm khí?”. Tiểu Mã ngẩn ra, đột nhiên vỗ gáy một cái: “Tôi hiểu rồi, lúc trước cậu có nói nếu một căn phòng trong thời gian dài không có ai ở sẽ từ từ tụ lại âm khí, có đúng không?”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh: “Chúng ta mới đi có vài ngày mà đã tụ nhiều âm khí như vậy, cậu có thấy kỳ lạ không? Đây là chuyện ma quái, nhà chúng ta có quỷ!”

Tiểu Mã lập tức kinh ngạc đến ngây ngốc, khẩn trương nhìn xung quanh, hỏi: “Quỷ ở đâu, Thất lão yêu hay là Hà Cơ?”

Diệp Thiếu Dương đảo mắt bảo: “Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là tiểu quỷ qua đường bình thường thôi!”

“Không phải đâu, tiểu quỷ bình thường tới nhà chúng ta làm gì?”

“Vì mấy ngày nay tôi không trở về!”. Diệp Thiếu Dương cất bước vào bên trong, khó chịu nói: “Tôi đang muốn xem con quỷ nào không có mắt, dám đến đây làm tổ.”

Tiểu Mã kéo hắn lại, cười cười thần bí: “Tiểu Diệp tử, giao con này cho tôi, nhân cơ hội này để tôi luyện lòng can đảm một chút!”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn Tiểu Mã: “Cậu chắc chứ?”

“Chắc, chắc, không phải tôi đã nói rồi sao, tôi muốn tu đạo, mấy con tiểu quỷ này cứ giao cho tôi, tôi dùng Địa hỏa phù xử đẹp bọn chúng!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 21

Diệp Thiếu Dương tiện tay quăng lên giường ngủ mấy đồng tiền xếp thành hình hoa mai, bố trí một trận pháp đơn giản nhất, phong ấn lại khí của mình và Tiểu Mã để con quỷ kia không nhìn thấy, không nghe được bọn họ nói chuyện.

“Địa hỏa phù không phải là phương pháp bắt quỷ chủ yếu, để tôi dạy cho cậu một pháp ấn đơn giản nhất có thể đối phó với tiểu quỷ tiểu yêu, cậu nhìn tay của tôi đây!”

Diệp Thiếu Dương vừa nói vừa nâng tay phải lên, ngón giữa hơi cong lại giáp với ngón cái.

“Lúc kết ấn phải hít vào một hơi, tưởng tượng có một luồng khí tiến nhập vào trong cơ thể, chạy dọc theo cánh tay, tập trung tại pháp chỉ…”.

Tiểu Mã làm y theo lời hắn, một tay kết ấn, nói: “Pháp chỉ là cái gì?”

“Ngón tay thi pháp gọi là pháp chỉ, ngón giữa bắt thành pháp ấn, cậu làm như vậy…”

Pháp ấn này cũng rất đơn giản, Tiểu Mã luyện vài lần đã học xong.

Diệp Thiếu Dương lấy ra một lọ Thất Tinh Thảo phun lên mắt Tiểu Mã: “Con quỷ kia ở trong WC, đi đi!”.

Tiểu Mã đi tới cửa phòng ngủ, quay đầu lại, vẻ mặt nhăn nhó nhìn Diệp Thiếu Dương: “Sẽ không sao chứ?”

“Mấy con quỷ này chẳng có tu vi gì cao đâu, chúng chỉ có một thủ đoạn duy nhất là hù dọa người thôi, cậu đừng có bị hù chết là được!”

Tiểu Mã lập tức nói rằng: “Vậy thì không có gì đáng ngại, tôi kinh qua nhiều lệ quỷ như vậy, sao nó hù tôi được!”

Diệp Thiếu Dương bĩu môi, tôi chưa nói cho cậu biết, bất luận con quỷ gì cũng đều có thể dọa được người, chỉ đơn giản biến hóa một chút, không cần phải có tu vi thâm sâu, hơn nữa bởi vì chỉ có một thủ đoạn cho nên càng là quỷ có tu vi thấp thì càng thích dọa người.

Diệp Thiếu Dương đi tới nhặt lên mấy đồng tiền rồi cùng Tiểu Mã đi tới WC.

Trong WC đột nhiên phát ra tiếng bọt nước “Bụp…bụp…”, Tiểu Mã đang cầm tay nắm cửa nghe thấy thế thì quay đầu khiếp đảm nhìn Diệp Thiếu Dương: “Lỡ mà tôi không chịu nổi thì cậu phải cứu tôi đó!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 40: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (1)

“Không có gì đâu, đi đi!”. Diệp Thiếu Dương chép miệng nhìn Tiểu Mã, khoanh tay, đứng ngoài chờ xem cuộc vui.

Tiểu Mã hít một hơi thật sâu, cắn răng, mở cửa WC ra…

Phía sau cửa không có gì hết.

Tiểu Mã ngẩn ra, nhìn ngó xung quanh WC. Trong WC không có chỗ nào giấu người, đích xác không có quỷ.

Tiểu Mã vừa muốn mở miệng hỏi Diệp Thiếu Dương thì đột nhiên từ trong bồn cầu lại truyền đến tiếng bọt nước, Tiểu Mã ngơ ngẩn tại chỗ: Trời đất, hóa ra quỷ ở trong bồn cầu!

Bồn cầu đang đậy kín nắp, thế nhưng Tiểu Mã vẫn cảm thấy bồn cầu quá nhỏ để có thể chứa một thân hình người trưởng thành, có thể nói là quỷ thành niên, cho nên trái tim chợt run lên, chẳng lẽ… đó lại là một quỷ anh? Trong đầu cậu lập tức hiện lên bộ dáng kinh khủng của Lục Nhãn Quỷ Đồng.

“Này, cậu có lên hay không, không lên tôi lên!”. Diệp Thiếu Dương không nhịn được mắng.

Tiểu Mã cắn răng một cái, giở nắp bồn cầu lên…

Đầu tiên cậu thấy một vật đầy tóc đen thùi trong bồn cầu, tập trung nhìn lại, nhất thời tâm chợt nhảy dựng: Trong bồn cầu là một cái đầu người!

Cái đầu người chậm rãi nhô lên, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch, hai hốc mắt lõm vào trong, không có mắt, bên ngoài khóe mắt chảy một lớp dịch thể màu xanh biếc, lớp dịch thể chảy đến bên mép, cái đầu người thè lưỡi ra liếm, hé mồm, cười khửa khửa với Tiểu Mã 

“Ực…”. Tiểu Mã nuốt một ngụm nước bọt, dựa lưng vào tường, gương mặt sợ đến mức không còn chút máu, thân thể cứng đờ không dám cử động.

“Khửa…khửa…”

Cái đầu nọ cười quỷ dị, nhô lên từng chút, từng chút. Phía dưới đó là hai cánh tay tràn đầy máu me, nắm lấy thành bồn cầu leo ra ngoài…

Một thân thể gầy trơ xương bò về phía Tiểu Mã.

“Chỉ là một con quỷ thông thường, cậu còn chờ cái gì nữa!”. Diệp Thiếu Dương quát to.

Tham Khảo Thêm:  Chương 43

Tiểu Mã phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến có Diệp Thiếu Dương kế bên, chắc chắn sẽ không có việc gì, vì vậy giơ tay bắt pháp quyết, đột nhiên quên mất cong ngón giữa hay là ngón áp út.

Không đợi cậu lên tiếng hỏi, đột nhiên cậu cảm thấy dưới chân mát lạnh, cúi đầu nhìn lại, cái tay của con quỷ kia đã bắt lấy cổ chân của mình.

“Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp!”. Tiểu Mã quát to một tiếng, bắt được pháp quyết, cố sức đánh vào gáy của con quỷ. Con quỷ lập tức run một cái, bị đánh cho toát khói trắng, miệng rên rỉ vài tiếng, đột nhiên, nó hú lên quái dị, vươn hai tay bóp cổ Tiểu Mã.

Cổ Tiểu Mã càng lúc càng bị bóp chặt, Diệp Thiếu Dương nhướng mày, định cất bước qua thì thấy con quỷ kia đổi thái độ đánh Tiểu Mã văng ra ngoài, không quản cậu nữa, cấp tốc bay ra khỏi WC. Nó ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức tỏ ra dữ tợn, nỗ lực hù dọa hắn.

Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng giơ tay phải lên, ngón giữa điểm vào trán nó. Con quỷ kia ngẩn ra, phát hiện hắn là một pháp sư, rống to một tiếng, bay tới cố sức đánh Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương vẫn giữ nguyên tư thế bất động, ngón giữa trực tiếp xuyên qua tầng quỷ khí nhàn nhạt trên người nó, điểm lên trán nó, sau đó rút tay về bắt lấy cổ nó, còn không thèm nhìn nó ra sao, một mạch đi vào WC nhìn thoáng qua Tiểu Mã, hỏi: “Không sao chứ?”

Tiểu Mã ngồi chồm hổm dưới đất ho khan một lúc, đứng lên, oán hận nhìn Diệp Thiếu Dương: “Cậu không phải nói không có chuyện gì sao? Cậu không phải nói chỉ một pháp ấn là có thể giải quyết được nó sao?”

“Tại cậu sợ hãi, dương khí bất định, cho nên pháp ấn bị giảm uy lực.”. Diệp Thiếu Dương kéo con quỷ kia đi tới phòng khách, ném nó xuống đất, nhìn nó phủ phục trên mặt đất, run rẩy sợ hãi, nói rằng: “Lá gan không nhỏ nhỉ, dám chạy tới chỗ ta làm tổ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.