Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 964: Cái chết của người yêu (1) 



“Ta phải đi phục mệnh.”

Trương mỗ hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay, nói.

“Ngươi chờ chút, ta vẫn chưa hỏi xong.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Có phải hay không là vì thế lực quỷ tử Nhật Bản phát triển quá nhanh, cho nên Âm Ty mới phái đại quân đi chinh phạt?”

“Lúc này Âm Ty với Thái Âm Sơn khai chiến, chắc ngươi cũng đã biết, Âm Ty lo lắng nếu thật sự đánh nhau, một số thế lực nhỏ sẽ nhân cơ hội đục nước béo cò, tập kích phá rối âm binh, cho nên phái quân đi tiêu diệt trước.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, âm thầm mắng một tiếng, đám quỷ Nhật Bản này, khi còn sống chuyện xấu đã làm đủ, đến chết rồi còn không an phận.

Trương mỗ đi ra sân viện, cười nói: “Ta phải đi rồi, Diệp thiên sư, ta thấy biện pháp này thật sự không tồi, lần sau nếu bị kẻ khác truy theo, ta lại đến tìm ngươi nha!”

“Đệch mợ, ngươi nhanh xoá bỏ ấn ký gì đó cho ta!”

Có ký hiệu này trên người của mình, quả thực giống như một quả bom hẹn giờ, vạn nhất mình đang ngủ hay gì đó, bị Trương mỗ dẫn kẻ người tới, thì đến chết cũng không biết chết như thế nào.

Nhưng mà Trương mỗ đã bay ra khỏi phòng, biến mất dưới trời mưa.

Diệp Thiếu Dương đuổi tới sân viện, nhìn theo thân hình hắn mắng một tiếng, xoay người nhìn thấy Lão Quách ngồi xổm ở bậc cửa, trong miệng đang thì thầm cái gì đó.

Đi qua đó thì thấy, một con rết có năm đuôi, đang ghé vào trên xác chết của Phi Đầu Man, hút yêu khí còn sót lại, không khỏi nhíu mày nói: “Huynh thật là ghê tởm!”

“Không thể lãng phí.”

Chờ Thất Vĩ Ngô Công hút hết yêu khí trên thi thể yêu quái kia, Lão Quách mới hài lòng thu lại con rết, đi đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, cảm khái nói: “Không ngờ đám tiểu quỷ Nhật Bản đó đã chết rồi vẫn không chịu yên phận, bất quá Chung Quỳ nguyên soái tự mình dẫn binh, tiêu diệt đám này không có vấn đề gì.”

Nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười, “Ngươi có nghĩ tới đi giết quỷ tử không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Đám này đều là những tên tham gia chiến tranh năm đó, ai mà không nghĩ giết chúng, bất quá Âm Phủ giao chiến, pháp sư nhân gian chúng ta cũng không giúp được gì, đó không phải chiến trường của chúng ta.”

Lão Quách gật đầu, “Sau này không chừng sẽ có cơ hội, đến lúc đó ngươi nhất định phải dẫn ta theo, ta cũng muốn giết mấy tên quỷ tử!”

“Ngươi định dùng xe xúc mà giết quỷ tử sao?”

Lão Quách cười ha hả.

Đột nhiên di động vang lên, Diệp Thiếu Dương nhìn vào di động thì thấy, là Tiểu Mã! Thật đúng lúc, chính mình đang muốn tìm hắn đây, vội vàng mở máy, há mồm nói: “Ta nói tiểu tử ngươi sáng sớm đã chạy đi đâu mất, nhanh đưa cho ta hai khối kim nguyên bảo, ta muốn mua quan tài…… phi phi, mua đồ dùng!”

Đang nói chuyện trên điện thoại mà hai mắt nhìn chằm chằm tiệm quan tài, vừa lơ đãng nghĩ chuyện mua đồ dùng nên nói nhầm thành quan tài, vội vàng vả miệng.

Những tưởng sẽ bị Tiểu Mã chọc lại, kết quả đầu bên của điện thoại kia vang lên tiếng gào khóc, khiến Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên.

“Tiểu Diệp Tử, ngươi mau tới đây nhanh!”

Tiếng Tiểu Mã hét trong điện thoại, “Bình Bình chết rồi, ngươi mau tới đi, mau tới!”

Diệp Thiếu Dương trong lòng giật mình, “Ngươi nói rõ ràng xem!”

“Bình Bình chết rồi, ta đang ở linh đường, ngươi mau đến đây!”

Tạm ngừng trong vài giây, Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi địa chỉ, bảo Lão Quách nhớ kỹ, thúc giục hắn mau mở cửa hàng ra, vừa nói tin Vương Bình chết ra.

Lão Quách nghe xong cũng ngớ người.

“Mau mau mở cửa!”

Lão Quách lúc này mới mở cửa cuốn, đi ra ngoài rồi đóng lại, lái xe của mình qua đây, muốn đưa Diệp Thiếu Dương đến đó.

“Vương Bình chết như thế nào?”

Sau khi khởi động ô tô, Lão Quách bình tĩnh lại, hỏi.

“Không biết, Tiểu Mã đang thương tâm, nên không thấy nói đến cái này.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng đang loạn lại thành một đoàn.

Lão Quách nhíu mày nói: “Tiểu Mã bảo ngươi qua đó gấp là muốn làm gì chứ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 152: Nắm Tay

Diệp Thiếu Dương liền ngây người, đúng vậy, người cũng đã chết rồi, gọi mình qua bên đó, để làm gì, đến thắp hương sao, không thể nào gấp như vậy.

Nghĩ một hồi, nói: “Ta với hắn là huynh đệ, bạn gái của hắn qua đời, đương nhiên muốn nói cho ta biết, hẳn là muốn qua giúp làm hậu sự.”

Lão Quách nói: “An bài chuyện hậu sự, phải tìm ta mới đúng, ta làm miễn phí cũng được mà, tìm ngươi thì có ích gì, lại nói Vương Bình với hắn còn chưa kết hôn, việc hậu sự cũng không có liên quan gì đến hắn”

Diệp Thiếu Dương nhận ra trong lời nói của Lão Quách có ẩn ý, hỏi: “Huynh cứ việc nói thẳng ra đi.”

Lão Quách thở dài, nói: “Ta sợ Tiểu Mã thương tâm quá độ, tìm đệ là có mục đích, chính là muốn đệ cứu Vương Bình sống lại.”

Diệp Thiếu Dương liền sửng sốt.

“Chuyện này…… Không có khả năng.”

“Rất có thể đó.

Đệ tự mình nghĩ lại mà xem, xử lý thế nào đi.”

Diệp Thiếu Dương vội vàng lắc đầu, “Người chết không thể sống lại, điều này đệ cũng không giúp được.”

Ô tô đi ra khỏi nội thành, chạy ra vùng ngoại thành khoảng hai mươi phút, tại lối vào của một cái trấn nhỏ, từ xa đã nhìn thấy Tiểu Mã đứng ven đường, hướng chiếc xe vẫy vẫy tay.

Đây là địa phương mà lúc nãy bọn họ đã ước định gặp mặt.

Nhìn qua cửa kính của xe, Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã có sắc mặt rất kém, hai mắt đỏ bừng, bộ dáng bi thương cực độ, trong lòng cũng thờ dài.

Chờ hắn lên xe, còn chưa kịp nói lời an ủi, Tiểu Mã đã nhào vào giữa hai người bọn họ, kêu khóc thất thanh.

“Đừng khóc đừng khóc, rốt cuộc là sao lại thế này, Vương Bình đang bình thường, sao lại chết rồi?”

Tiểu Mã lau đi nước mắt, nói địa chỉ nhà Vương Bình cho Lão Quách, cố gắng kiềm chế bi thương, nói: “Là chuyện ngoài ý muốn, hôm qua cô ấy cùng mấy bạn học đến đập chứa nước để bơi, rồi chết đuối……”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra một chút, nói: “Tối qua không phải ngươi vẫn ở khách sạn sao, lúc đó ngươi không biết?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 33

“Không biết, cô ấy với ta vẫn chưa kết hôn, cô ấy xảy ra chuyện, cảnh sát đương nhiên thông báo cho người nhà, đến khi ta gọi điện thoại đến, mẹ cô ấy bắt máy, mới nói cho ta biết……”

Nói xong lại gào khóc thất thanh.

Thông qua lời kể đứt quãng của Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương cũng hiểu được phần nào sự việc đã xảy ra: Vương Bình cùng bạn học đi bơi ở đập chứa nước, bị chết đuối, sau khi được cứu lên, liền đưa tới bệnh viện cứu chữa, nhưng đã không kịp nữa…..

Tiểu Mã nắm lấy tay Diệp Thiếu Dương, kích động nói: “Tiểu Diệp Tử, lần này ngươi nhất định phải giúp ta, cứu Vương Bình trở về, giúp cô ấy sống lại!”

Quả nhiên Lão Quách đoán không sai! Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nắm tay Tiểu Mã, khó nhọc nói: “Chuyện này…

ta thật là không thể làm được.”

Tiểu Mã ngẩn ra, nắm lấy vai hắn, hét lên: “Vì sao lại không được, con người sau khi chết sẽ biến thành quỷ, ngươi chỉ cần đưa hồn phách cô ấy từ Âm Ty trở lại, không phải sẽ sống lại sao?”

“Làm gì có chuyện có đơn giản như vậy! Thọ mệnh con người do trời định, chết chính là chết, sao có thể sống lại!”

Trong khi nói chuyện, ô tô đã rẽ vào một hẻm nhỏ, có một ngôi nhà trước cửa có treo vải trắng, không nói cũng biết đó nhất định là nhà Vương Bình.

Lão Quách tìm chỗ đậu xe ở ven đường.

“Chúng ta đi vào trước đã, chờ ngươi nhìn thấy Vương Bình rồi nói!”

Tiểu Mã đẩy cửa xuống xe.

Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, vừa định xuống xe, Lão Quách vội nắm lấy tay hắn, nhìn hắn lắc đầu nói, “Tiểu sư đệ, có một số việc không thể làm, nhất định không thể đi làm!”

Diệp Thiếu Dương biết sư huynh muốn nói đến chuyện cứu Vương Bình sống lại, gật đầu, nói “Yên tâm đi, đệ sẽ không làm chuyện nghịch lại thiên mệnh đâu.”

Lão Quách thở dài, “Đệ là người dễ mềm lòng, ta sợ đệ…… Aiiii, đi đến thế nào rồi nói sau.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.