Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1284: Ta đến thăm ngươi một chút (2)



Lão Quách vừa nghe đã hiểu nói: “Có thể dùng phù văn, trước khắc phù mẫu, sau khắc ra phù đầu khác nhau, tương thông lẫn nhau.”

Đạo Phong nói: “Đệ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có huynh bản lãnh này, có thể làm ra thứ này.”

Lão Quách cười hắc hắc nói: “Làm thành nhẫn đi, khéo léo, đeo trên tay không có gì ảnh hưởng, cũng có thể rót âm khí vào nhanh hơn.” 

Thấy Đạo Phong đồng ý, lại hỏi: “Cần mấy cái?”

“Năm sáu cái.”

Lão Quách nhíu mày, “Hai ba cái mà nói, vẫn là tương đối dễ dàng, thêm một cái, phù văn sẽ phức tạp gấp đôi, năm sáu cái…” 

Đạo Phong nói: “Có vấn đề sao?”

Lão Quách cười nói: “Đệ cũng nói rồi, chuyện này chỉ có ta có thể làm được, đơn giản là tốn thêm chút thời gian tinh lực. Mặt khác, ta cần một ít tài liệu trân quý, chỉ có Quỷ Vực mới có thể tìm được.”

“Sư huynh viết ra cho đệ, ngày mai đưa tới cho sư huynh.” 

Lão Quách vào nhà cầm một tờ giấy, đem thứ cần thiết viết ra.

Đạo Phong nhìn một lần nói: “Đệ đi đây.”

Lão Quách nói: “Ta có một số việc muốn nói với đệ.” 

“Đệ bây giờ không rảnh.” Đạo Phong nói xong, bay lên tường vây, trực tiếp rời khỏi.

“Có rảnh đệ đi thăm Thiếu Dương một chút, nó rất nhớ đệ!” Lão Quách hướng về phía Đạo Phong biến mất kêu.

Đêm đã khuya, Qua Qua còn đang tập trung tinh thần xem tivi, đột nhiên biến sắc, đứng dậy hướng cửa sổ phóng đi, ghé vào bên trên hô: “Là ai!” 

Ngoài cửa sổ không có một bóng người, nhưng Qua Qua tin tưởng cảm giác của mình: vừa rồi nhất định có tà vật đi ngang!

Chẳng lẽ là qua đường, đã đi rồi?

Qua Qua gãi gãi đầu, từ trên cửa sổ nhảy xuống, xoay người nhìn qua, trong phòng khách đã có thêm một quỷ ảnh, đang đi về phía phòng của Diệp Thiếu Dương, lập tức cả kinh, không nói hai lời lao đi. 

“Người nào!”

Một đôi tay Qua Qua chộp tới phía sau vai quỷ ảnh kia, quỷ ảnh cũng không quay đầu, tay nhẹ nhàng nhấc lên, đánh ra một đạo ngọc phù, đôi tay Qua Qua chộp vào bên trên, quỷ lực chợt tiết, bàn tay lại bị hút ở bên trên, hoàn toàn không động đậy được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 166

Trong lòng Qua Qua kinh hãi, lập tức muốn hiện ra chân thân, phá tan ngọc phù, bóng đen phía trước đột nhiên mở miệng: “Chớ có ồn ào, ta đến thăm Thiếu Dương một chút.” 

Qua Qua sửng sốt, nghe thanh âm rất quen thuộc, lại nhìn kỹ bóng lưng đối phương, thân hình cao lớn mặc thanh sam như thương hiệu kia, lập tức thở phào một cái, hé miệng cười nói: “Thì ra là Đạo Phong đại đại.”

Đạo Phong thu ngọc phù, cũng không quay đầu lại vào phòng Diệp Thiếu Dương.

Qua Qua bĩu môi, trở lại phòng khách, tiếp tục xem phim. 

Tuy Diệp Thiếu Dương còn đang ngủ, nhưng Qua Qua đối với Đạo Phong vẫn là yên một trăm cái tâm, hắn tuyệt đối không thể thương tổn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương ngã chỏng vó nằm ở trên giường, méo miệng, nước miếng chảy ra, ngủ không biết trời đất gì.

Trong mũi Đạo Phong hừ một tiếng, ngồi xuống ở bên giường hắn, chăm chú nhìn mặt hắn, trong ánh mắt phức tạp mang theo một tia đau thương nhàn nhạt. 

“Đinh linh linh…”

Một trận tiếng chuông vang lên, Đạo Phong vừa quay đầu nhìn thấy chuông kinh hồn treo ở trên cửa sổ, hơi kinh hãi, đứng lên muốn đi.

Diệp Thiếu Dương bị tiếng chuông đánh thức, nhìn thấy một bóng người ở trong phòng mình, theo bản năng đưa tay từ dưới gối đầu rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, lăn lông lốc bật dậy, lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, chặn lại trước mặt bóng người. 

“Sư huynh!”

Diệp Thiếu Dương chấn động.

Đạo Phong đứng lại, quay đầu, khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười. 

“Ra tay coi như nhanh chóng.”

Diệp Thiếu Dương khôi phục tinh thần, sợ hắn rời khỏi, đi lên giữ chặt tay hắn, lúc này mới nghĩ đến Đạo Phong đã chết, nhưng tay hắn, ở trong lòng bàn tay mình vẫn là thực chất tồn tại, lẩm bẩm: “Đạo Phong, ngươi hiện tại rốt cuộc là một quái vật như thế nào vậy!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 311

Đạo Phong hất tay hắn ra nói: “Ngươi có phải tiến vào bài vị linh tiên rồi không.” 

Diệp Thiếu Dương cả kinh, “Ngươi làm sao biết?”

“Ta có quỷ thuật, có thể tránh tất cả pháp khí nhân gian. Ngươi ở trên chuông kinh hồn gia trì phù văn, nếu không phải bài vị linh tiên, đừng hòng phát hiện được ta tồn tại.”

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm vác trên vai nói: “Thế nào, cũng được chứ.” 

Đạo Phong thản nhiên nói: “Chút tài mọn.”

Diệp Thiếu Dương bị đả kích, hừ một tiếng, đột nhiên nhớ tới thứ mình nghe được ở Bạch Vân thành, lạnh lùng nói: “Ta nên gọi ngươi cốc chủ đại nhân, chúc ngươi sớm ngày ở Quỷ Vực xưng vương.”

Đạo Phong chưa nói gì, đứng dậy lại đi hướng ngoài cửa sổ, Diệp Thiếu Dương tiến lên ngăn lại, lại túm tay hắn một phát nói: “Ngươi hôm nay không đem sự tình nói rõ ràng, đừng mơ rời khỏi!” 

Đạo Phong lại lần nữa hất tay hắn, nhìn hắn, con ngươi ở dưới ánh trăng tỏa ra màu lam.

“Nói rõ ràng cái gì?”

“Ngươi làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?” 

“Ngươi vừa rồi không phải nói, ta muốn ở Quỷ Vực xưng vương.”

“Ta… ta chỉ là cố ý chọc giận ngươi, ta không tin!”

Đạo Phong trầm mặc một chớp mắt nói: “Ta làm tất cả, đều có nguyên nhân của ta, ta không thể tiết lộ thiên cơ, ta không phải bảo ngươi đoán sao, ngươi lúc còn nhỏ, ta từng dẫn ngươi xem một bộ phim, ngươi nếu là nhớ ra, tất nhiên biết mọi thứ ta làm, là vì cái gì.” 

Diệp Thiếu Dương nói: “Khi đó hai ta ba ngày thì hai ngày xem phim, quỷ biết ngươi nói một bộ nào. Ta không đoán được, ngươi hôm nay phải nói cho ta biết!”

“Cho ta chút thời gian, thời điểm thích hợp, ta nói cho ngươi.”

“Khi nào?” 

“Một tháng sau, chờ ta giải quyết xong chuyện Huyền Không Quan.”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới chi tiết này nói: “Ngươi muốn tu luyện Tam Thanh Quỷ Phù!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Thấy Đạo Phong vẫn là một bộ dáng giả câm vờ điếc, Diệp Thiếu Dương tức giận không chịu được, hét lên: “Ngươi bộ dáng chết tiệt này, nói chuyện với ngươi thật sự là mệt chết!” 

“Ta lại không muốn nói chuyện với ngươi.” Đạo Phong rất hiếm có cười cười, “Như vậy đi, chờ ta từ Huyền Không Quan trở về, ta nói cho ngươi một ít tin tức. Ta lúc trước nhờ Quách sư huynh đưa cho ngươi bản đồ, còn đó chứ?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, phẫn nộ nói: “Ta nếu là hỏi ngươi đây là bản đồ gì, ngươi khẳng định sẽ không nói, đúng không?”

“Đây là bản đồ Thái Âm sơn.” 

Thái Âm sơn!

Trái tim Diệp Thiếu Dương điên cuồng nhảy lên.

Thái Âm sơn có Bách Ma Cửu Chuyển Càn Khôn Đại Trận bảo hộ, trận pháp ảo diệu vô cùng, là Vô Cực Quỷ Vương tự mình bố trí, trong truyền thuyết Thái Âm sơn có ‘Huyết Hải Thập Bát Phong’, đều giấu ở trong trận pháp này. 

Nghe nói không biết bao nhiêu năm trước, thời điểm thế lực Thái Âm sơn còn chưa cường đại như vậy, đại quân âm ty từng tới gần Thái Âm sơn, mấy vạn âm binh, lại bị vây ở trong Bách Ma Cửu Chuyển Càn Khôn Đại Trận, không thể phá phép mà vào, tử thương vô số, phí công mà về.

Muốn vào Thái Âm sơn, phải xông qua Bách Ma Trận. Đây là thường thức nhân gian Quỷ Vực tồn tại đã lâu, cũng có rất nhiều pháp sư đạo pháp thông thiên, từng thử tìm kiếm cửa vào Thái Âm sơn, ví dụ lão tổ tông mình Diệp Pháp Thiện, cuối cùng cũng không biết tung tích, mà Thái Âm sơn thì vẫn tồn tại.

Những tông sư này, tự nhiên là dữ nhiều lành ít, chỉ sợ sớm đã hồn phi phách tán. 

Diệp Thiếu Dương tuy không có hứng thú đối với san bằng Thái Âm sơn, kiên quyết không đi chịu chết, nhưng những bí mật này của Quỷ Vực thì vẫn biết một ít.

Nếu trên tống diệp kia thật sự là bản đồ Bách Ma Trận… Cái này tuyệt đối là một tin tức chấn động Quỷ Vực!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.