Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1466: Bí mật năm đó (1)



“Phải, lúc ấy, là tôi nhặt được di động, nhìn thấy một màn khủng bố đó… Tôi sợ tới mức đem di động vứt bỏ, sau đó mọi người đều chạy ra bên ngoài. Tôi cũng chạy theo, kết quả vấp ngã, khi ngã xuống đất, đầu vừa lúc hướng màn hình di động trên mặt đất, lúc ấy tôi nhìn thấy hình ảnh đã thay đổi, không là Lỗ Trinh kêu cứu mạng cái gì nữa, mà là một mảng ánh sáng trắng, soi làm tôi cái gì cũng không nhìn thấy.

Sau đó tôi liền thấy một bóng người xuất hiện ở trong màn hình, ánh sáng rất mạnh, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng tối, sau đó mặt hắn tiến đến trên màn hình, mắt đột nhiên sáng lên, sau đó liền nói với tôi câu nói kia: mượn ngươi dùng một chút.

Sau đó tôi liền cảm thấy đầu nặng đi, giống như tiến vào trong một cái động không đáy, một mực bay lên trời, phía dưới là một cái trường học, đúng, có chút giống trường học của chúng tôi, nhưng rất nhiều chỗ khác biệt, tôi lúc ấy không thể khống chế thân thể, liền một mực bay, ý thức cũng mơ hồ… 

Tôi cũng không biết trôi nổi bao lâu, về sau tựa như cảm giác được có người gọi tôi, sau đó đem tôi đẩy về một phương hướng, sau khi trôi nổi một đoạn thời gian, tôi liền tỉnh…”

Diệp Thiếu Dương nghe xong, trầm ngâm gật gật đầu, lại hỏi thêm mấy vấn đề, hắn đều không trả lời được, vì thế an ủi hắn vài câu, nói lời từ biệt với hắn, sau đó cùng đoàn người đi ra ngoài.

“Dì, lát nữa ngài tìm một ít gừng già ba năm nảy mầm, nấu canh cho con trai dì uống, một ngày ba bát, uống ba ngày là có thể xuất viện.” Ở ngoài cửa gặp được mẹ của Lý Vũ, Diệp Thiếu Dương lập tức dặn. Tác dụng lớn nhất của canh gừng, chính là an thần định hồn. 

Lý mẫu ngàn ân vạn tạ, tiễn bọn họ rời khỏi.

Ngồi vào trong xe, Tạ Vũ Tình nói: “Đi đâu?”

“Học viện ngoại ngữ.” Diệp Thiếu Dương nói. 

Học viện ngoại ngữ, tòa nhà ký túc xá số bốn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 154

Diệp Thiếu Dương ngửa mặt nhìn cửa sổ nào đó của lầu hai, đã quan sát rất rất lâu, ngay cả tư thế cũng chưa từng thay đổi một chút nào.

Tạ Vũ Tình thật sự nhàm chán, nhịn không được hỏi: “Cậu nhìn chằm chằm nơi này mãi làm gì, chỉ một bức tường, chị không tin cậu có thể nhìn ra hoa?” 

“Nơi này, từng là một cánh cửa.” Diệp Thiếu Dương chỉ vào một bức tường ngoài lầu hai nói.

Ba người bọn Tạ Vũ Tình đều sửng sốt một phen, đánh giá hồi lâu, lúc này mới ở trên tường tìm được dấu vết xi măng trát, rất nhỏ, tựa như là cố ý che dấu, không nhìn kỹ căn bản không nhận ra.

“Nói như vậy… Cũng có khả năng, nhưng cậu làm sao mà biết được?” Tạ Vũ Tình tò mò hỏi. 

“Ở trong thế giới kia, tôi chính là từ nơi này xuyên qua, đi vào tòa nhà số năm.”

Trương Tiểu Nhị vừa nghe, đối chiếu với vị trí tòa nhà số năm trong trí nhớ một phen, lập tức cũng nhận ra: “Không sai, là nơi này!”

“Vào xem chút!” 

Diệp Thiếu Dương nói xong, theo cửa sổ tổn hại trước đó từng đi vào một hồi, đi đến trong hành lang, ba người phía sau lục tục đi vào.

Lên đến lầu hai, Diệp Thiếu Dương tới đối diện ký túc xá 205 trước đó xảy ra chuyện, tìm Tạ Vũ Tình đòi đèn pin, ở trên tường bắt đầu kiểm tra từng tấc một, quả nhiên phát hiện một khe hở, vừa lúc là hình dạng một cái cửa.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi nói: “Tôi nghĩ tôi đã biết bí mật quỷ thi kia chui vào trong tường!” 

Đưa tay chỉ vào bức tường nói: “Nơi này từng là một cánh cửa, quỷ thi kia, còn có cô gái bị ả bắt đi, đều là bị từ nơi này đưa tới trong tòa nhà số năm!”

Ba người vừa nghe, nhất thời chấn động.

Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Sao có khả năng, cho dù nơi này trước kia từng có một cánh cửa, nhưng đã sớm bịt lại nha, ả sao có thể đi xuyên tường chứ, quan trọng nhất là, cậu nói tòa nhà số năm kia, cho dù từng xuất hiện, hiện tại cũng sớm đã không còn.” 

Tham Khảo Thêm:  Chương 12: Thủ đoạn của tôi ghê gớm lâm

Diệp Thiếu Dương nói: “Về phần bọn họ là xuyên tường như thế nào, vẫn là câu hỏi, nhưng, tôi tin tưởng bọn họ khẳng định là đi tòa nhà số năm, cũng chính là thế giới tôi lúc trước đi qua kia, bằng không không có đạo lý khéo như vậy, cố tình cánh cửa đi thông tòa nhà số năm ngay tại nơi này, quỷ thi cũng là từ nơi này chạy mất.”

Tạ Vũ Tình nghĩ nghĩ nói: “Chị vẫn không thể lý giải, vì sao người sống có thể xuyên qua vách tường, tiến vào một cái không gian hư vô.”

“Chị không cần lý giải, bản thân chuyện này đã không hợp logic, rời khỏi nơi này trước đã rồi nói sau.” 

Từ trong tòa nhà đi ra, Diệp Thiếu Dương đề nghị tìm một chỗ ngồi một chút, Trương Tiểu Nhị quen thuộc đối với địa hình nơi này, dẫn bọn họ đi một cái đình trú mát ở phụ cận.

“Tiểu sư đệ, mấy người đi tán gẫu đi, dù sao tình huống ta cũng không biết, sẽ không đi vô giúp vui, trong nhà tẩu tử của đệ còn chờ ta đi làm vằn thắn, có cái gì lại gọi điện thoại cho ta.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Bảo đại tẩu gói nhiều chút, buổi tối đi nhà huynh ăn chực há cảo.” 

“Đi đi, mấy người đều đi, ta lại kiếm thêm chút đồ ăn nhắm rượu.”

Lão Quách cất bước đi vài bước, đột nhiên lại quay đầu nói: “Đúng rồi tiểu sư đệ, đệ nhờ ta điều tra sự kiện kia, ta đi âm giúp đệ tra xét rồi, Đạo Uyên cùng A Tu La vương tử kia đã đánh xong, cũng không phân ra thắng bại gì, sau đó đều tự đi rồi.”

“Ồ…” Diệp Thiếu Dương nghĩ một phen cũng thấy đúng, Đạo Uyên chân nhân và Nam Cung Ảnh không oán không thù, ngay cả quen cũng không quen, cũng không có đạo lý một lời không hợp liền đánh ngươi chết ta sống, trút giận còn chưa tính. 

Nhưng nói đi thì phải nói lại, này Nam Cung Ảnh thật đúng là kình địch, cũng may có Đạo Phong ở phía trước chống đỡ, tạm thời hắn cũng sẽ không tìm đến mình làm phiền.

Tham Khảo Thêm:  Chương 828: Thanh mai trúc mã 

Nghĩ đến Đạo Phong, tâm tình Diệp Thiếu Dương lại trở nên phức tạp, có loại cảm giác không ở cùng thời không. Lập tức ổn định tâm thần một chút, đem tâm lực hoàn toàn tập trung ở trên chuyện trước mắt.

Khi sắp đến cái đình Trương Tiểu Nhị nói kia, Diệp Thiếu Dương xa xa nhìn thấy một đôi tình lữ ngồi trong đình, nữ dạng chân, ngồi ở trong lòng nam, hai người vừa hôn môi, vừa sờ loạn ở trên người đối phương, quần áo nữ sinh cũng bị cởi ra một nửa, lộ ra nửa bả vai trắng như tuyết. 

“Cái đệch, ban ngày ban mặt, thế này cũng quá to gan lớn mật rồi!” Diệp Thiếu Dương há hốc mồm, kinh ngạc tới mức không khép lại được.

“Đổi chỗ khác đi.” Tạ Vũ Tình nói, xoay người đi vài bước, phát hiện Diệp Thiếu Dương còn đứng ở tại chỗ, trừng to mắt nhìn đông cung sống bên kia, tức không biết đánh vào đâu, hô to một tiếng: “Sắc lang, đi thôi!”

Kết quả thanh âm quá lớn, đôi tình lữ kia nghe được, phát hiện có ba người ở xa xa rình coi, vội vàng đứng dậy mặc quần áo, theo đường nhỏ đối diện chuồn đi. 

Diệp Thiếu Dương xấu hổ hướng Tạ Vũ Tình cười cười, to mồm không biết ngượng nói: “Biện pháp này của tôi không tệ chứ, lập tức cướp được chỗ rồi.”

“Hừ hừ.” Tạ Vũ Tình cũng lười vạch trần hắn.

Trương Tiểu Nhị ở một bên cười to nói: “Cái này nói rõ da mặt người ta còn chưa đủ dày, nếu đổi làm sư phụ, nhắm chừng cho dù bị nhiều người vây xem, cũng không dừng được.” 

“Dừng không được, ha ha, từ này dùng là tuyệt.” Tạ Vũ Tình che miệng cười to: “Cái khác không nói, tiểu thần côn thật sự là loại người này!”

“Kháo, chị làm sao biết, tôi từng thử với chị?” Diệp Thiếu Dương lập tức phản bác.

Tạ Vũ Tình khẽ nhíu mày: “Số lần cậu khinh bạc chị còn ít sao?” 

Diệp Thiếu Dương ngây ra tại chỗ, nghẹn lời không nói được gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.