Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1718: Chịu Đựng



Phòng hình bát giác, tổng cộng có tám góc, cũng chính là tám tỳ thi, trước cái vò dưới chân mỗi một tỳ thi, đều có một cái rãnh như vậy, cuối cùng nối liền đến trung tâm, ba người đi qua, đem tro bụi trên mặt đất phủi đi, lúc này mới phát hiện ở đỉnh tám cái rãnh, giữa hai khối gạch đất, cũng có một cái rãnh, hình dạng song song với toàn bộ phòng, cũng là một hình bát giác, làm thành một vòng, ở giữa có một khối không gian to bằng đáy vại nước.

Cái phát hiện này, khiến ba người đã cảm thấy chấn động lại cảm thấy mê hoặc.

Tứ Bảo lấy ra thanh trường côn kim loại lúc trước dùng để cạy quan tài, gõ gõ trên viên gạch chính giữa, hầu như là nằm úp sấp ở trên mặt đất đi nghe, hướng Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Rỗng!”

Rỗng… Cái này nói lên phía dưới có thứ gì?

Tứ Bảo lại về tới bên cạnh cái vò bị vỡ kia, nhìn kỹ đáy1vò, trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Tôi hiểu rồi, đáy vò có một vòng không gian hạn cuối, đây là để cho vật trong vò chảy ra, theo cái rãnh chảy mãi tới trong rãnh trung gian hình bát giác, sau đó thấm vào trong lòng đất…”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lập tức nhíu mày hỏi: “Trong vò có cái gì chảy ra?”

“Không biết là gì, dù sao có thể chảy ra khẳng định là chất lỏng.”

Tứ Bảo đi đến dưới chân một tỳ thi, cầm đèn pin hướng trong cái vò soi tới, đột nhiên nghe được một đợt tiếng súng đột đột đột, xa xa truyền đến.

Tứ Bảo lập tức ngẩng đầu, nhìn nhau với Diệp Thiếu Dương, hai người đều là vẻ mặt kinh sợ, bên ngoài sao lại bắn súng?

Vội vàng chạy như điên ra ngoài, đường cũ quay về, khi chạy đến đầu lối rẽ, vừa lúc nhìn thấy đối diện một đám người chạy tới, cầm đầu chính là Tào Vũ, nhìn thấy bọn họ lập tức thỉnh cầu hỗ trợ, “Gặp cương thi5rồi, có rất nhiều, các cậu mau đi hỗ trợ!”

Cương thi?

Ba người vội vàng vượt qua bọn họ, hướng phía trước chạy một đoạn đường, chỉ nhìn thấy phía trước ánh lửa giao nhau, là súng bắn ra ánh sáng, một hàng mấy binh sĩ, trong tay đều nâng súng tự động, hướng phía trước bắn quét.

Tham Khảo Thêm:  Chương 53: Tâm trạng thoải mái

Thông qua ánh sáng súng bắn ra, có thể mơ hồ nhìn thấy một đống bóng người, ở trong mộ đạo chen chen chúc chúc đi tới, ở dưới đạn bị đánh tan thành mảnh vụn.

Cương thi đều là thân thể, thân thể bị đánh nát, tự nhiên cũng chết, cương thi tuy cuồn cuộn không ngừng, nhưng mãi mà không xông qua được.

“Đừng lãng phí đạn, giao cho chúng tôi!” Diệp Thiếu Dương hướng mấy binh sĩ la lớn. Hắn cũng không giống sính anh hùng, là thật sự đau lòng chỗ đạn dược kia, nhóm người này của mình ở trong mộ còn không biết phải nán lại bao lâu, không biết còn có thể gặp được cái gì, giữ lại chỗ đạn3dược đó chung quy là chuyện tốt.

Các binh sĩ chưa từng thấy cương thi, chỉ là dựa vào bản năng quân nhân, bảo vệ mọi người, mỗi người nhìn thấy nhiều cương thi như vậy lao tới, giống như Resident Evil, cũng kinh hồn táng đảm, ước gì bọn Diệp Thiếu Dương có thể ra mặt, chỉ là có chút lo lắng bọn họ. Lưu Khải nhìn Diệp Thiếu Dương, lo lắng nói: “Diệp tiên sinh, cương thi nhiều như vậy, các anh chỉ mấy người thế này… Được không?”

“Được, các anh lui ra, đi bảo hộ bọn họ.”

Lưu Khải gọi mấy binh sĩ ngừng bắn, hơi lui về phía sau một chút, nhưng chưa rời khỏi, nhỡ đâu Diệp Thiếu Dương bọn họ không chống đỡ được, còn có thể đi lên thay.

Tứ Bảo đã xông ra, Diệp Thiếu Dương nhìn Tử Côn đạo nhân một cái, “Đám đệ tử kia của ông đừng tránh nữa, tới lúc bỏ sức rồi.”

Tử Côn đạo nhân đỏ mặt, lập tức hung tợn gọi các đệ tử phía sau đã đào tẩu lúc3trước, đều tự tế ra pháp khí, theo Diệp Thiếu Dương cùng nhau lao đi.

Mộ đạo rất hẹp, đám cương thi không thể phân tán, cũng không cần lo bọn chúng đánh bất ngờ ra ngoài, Diệp Thiếu Dương rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, điên cuồng chém giết một phen.

Tham Khảo Thêm:  Chương 513: C513: Tử vong cấm địa

Đám cương thi này đại bộ phận đều là cương thi cấp thấp, ngẫu nhiên có một hai con bạch mao cương thi, đối với Diệp Thiếu Dương hiện tại mà nói, cũng không phải đối thủ gì cả, giết phải nói là thống khoái.

Nhớ tới một lần trước giết cương thi giết sướng như vậy, còn là lần đầu tiên hành động của mình sau khi xuống núi, ở một nơi tàng thi dã ngoại Thạch Thành, cùng Tạ Vũ Tình và Tiểu Mã cùng nhau giết cương thi, trường hợp lúc đó cùng trước mắt rất tương tự, đó cũng là vừa quen biết Nhuế Lãnh Ngọc, lần đầu tiên hợp tác với cô.

Tất cả ngay lúc đó còn ở trong tầm mắt, đặc biệt là Tiểu Mã, đem5hành vi lúc đó so sánh thành Plants vs Zombies… Đảo mắt qua lâu như vậy, Lãnh Ngọc, Vũ Tình đều còn đó, Tiểu Mã lại thành quỷ rồi…

Diệp Thiếu Dương không biết từ đâu sầu não một trận, quay đầu nhìn Tứ Bảo giống mình điên cuồng giết cương thi, gọi hắn một tiếng.

“Cái gì?” Tứ Bảo đầu cũng không quay lại hỏi.

“Chờ chuyện này xong rồi, hai ta đi Phong chi cốc một lần, đi tìm Tiểu Mã tâm sự.”

Tứ Bảo nhíu mày nhìn hắn một cái, nói: “Sao cậu đột nhiên nói về cái này.”

“Không có gì, đã lâu không gặp, thật sự có chút nhớ cậu ta.”

Khóe miệng Tứ Bảo giật giật, “Lúc giết cương thi cậu có thể nghĩ đến cái này, tôi cũng phục rồi.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Đáp ứng tôi, cậu tuyệt đối không thể chết nha.”

Sau lưng Tứ Bảo chợt lạnh, sợ hãi nói: “Tôi nói này, cậu sẽ không bởi vì tôi vừa rồi sờ cậu một cái, cậu động lòng với tôi chứ, tôi chính là hòa thượng, không đúng,4tôi cho dù không phải hòa thượng, cũng không có hứng thú đối với cậu nha.”

“Cả nhà cậu cút đi. Muốn làm gay cũng không tìm cậu, ít nhất cũng phải tìm ai đẹp trai giống Đạo Phong chứ.”

Tứ Bảo nhìn hắn cười hắc hắc, “Thôi xong cậu bại lộ rồi, trách không được cậu đến nay vẫn là xử nam, thì ra là muốn giữ lại cho Phong Thần, không đúng, cùng Phong Thần loại người đó so sánh, cậu khẳng định là thụ…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 63: C63: Vụng trộm

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói nhảm nữa, tiếp tục anh dũng giết địch.

Phía sau, Tử Côn đạo nhân cũng dẫn các đệ tử bố trí trận pháp, trong lúc nhất thời bùa giấy đầy trời, hóa thành phù đao, giúp bọn họ chém giết cá lọt lưới.

Các binh sĩ kia vốn chờ bọn họ nhỡ đâu chống đỡ không được còn tiếp quản chiến cuộc, thấy một màn này với bọn họ mà nói có thể xưng là ly kỳ, ai cũng nghẹn họng trố mắt.

Cương thi số lượng rất đông, nhìn như giết không hết, nhưng ở dưới Diệp Thiếu Dương, Tứ Bảo, cùng với mọi người phối hợp, vẫn đem toàn bộ cương thi đều giết sạch.

Một con bạch mao cương thi cuối cùng cũng bị Diệp Thiếu Dương xử, trong đó đột nhiên lao lên một quỷ hồn, Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, sao còn có quỷ thi? Vung kiếm muốn chém, quỷ ảnh đột nhiên vòng qua, trong miệng còn nói chuyện:

“Thiếu Dương ngươi muốn chết à!”

Thế mà lại là Lâm Tam Sinh.

Diệp Thiếu Dương buông bảo kiếm, dùng sức phun ra một hơi, buồn bực nói: “Sao ngươi ở trong cơ thể bạch mao cương thi?”

“Ta cũng đã giết rất nhiều cương thi, vừa bám vào trên người nó, muốn đem nó chấn nứt, ngươi đã tới.”

Diệp Thiếu Dương lau thi huyết bị bắn tung tóe trên mặt, lấy ra hai tấm linh phù trống, vẽ thành Địa Hỏa Phù, điểm hỏa sau đó cho Tứ Bảo một tấm, mình cầm một tấm, đem thi huyết trên mặt hong khô, nhìn tay chân cụt đầy đất, loại mùi thi thối giống dưa muối khú đó, hun hắn váng đầu hoa mắt, cùng Tứ Bảo trở về đi đến bên cạnh mấy binh sĩ, lúc này mới hỏi Lâm Tam Sinh, đám cương thi kia đều là từ đâu ra.

“Không quan hệ với ta, ta cũng là nghe được động tĩnh chạy vội về, ngươi hỏi bọn họ đi.”

Lúc này đám người Tào Vũ thấy chiến đấu đã dừng lại, cũng dẫn dắt thành viên đội khảo sát đi tới, Diệp Thiếu Dương lập tức hỏi ông ta là chuyện gì xảy ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.