Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1823: Tiểu Tuệ Giá Đáo (2)



Diệu Mộng Khiết cắn môi, do dự một phen nói: “Đúng vậy, chỉ cần vượt qua khoảng một tháng, tôi liền an toàn.”

“Vì sao?”

“Cái này, liên quan đến bí mật gia tộc tôi, thật sự không thể nói. Tôi hứa hẹn, chờ một tháng sau, tôi từ đầu tới cuối nói hết cho mọi người.” Diệu Mộng Khiết nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, vẻ mặt thành khẩn.

Một bộ dáng như vậy, khiến Nhuế Lãnh Ngọc cũng không có cách nào hỏi tiếp nữa, nhún vai, bắt đầu hỏi thăm Diệu Mộng Khiết hệ thống gia phả gia tộc cô ấy, sau đó gắt gao ghi nhớ, tính sau khi trở về điều tra kỹ một phen.

Ở trong cửa hàng thức ăn nhanh của sân bay, Diệp Thiếu Dương đã tìm được Đàm Tiểu Tuệ, ở cùng Cao Cao, say sưa ăn gà rán, hai người ăn tới mức bên miệng đều là mỡ.

“Thiếu Dương ca!” Đàm Tiểu Tuệ phát hiện Diệp Thiếu Dương, mắt sáng ngời, vội vàng đứng lên chào hỏi, tùy tiện lau mỡ bên miệng.

“Em… Cũng có thể ăn?” Diệp Thiếu Dương có chút tò mò.

“Đương nhiên rồi, gặp được đồ ăn ngon vẫn là có thể ăn.”

Diệp Thiếu Dương giới thiệu đơn giản Diêu Mộng Khiết, mọi người chào hỏi lẫn nhau, sau đó Nhuế Lãnh Ngọc lái xe mang theo bọn họ đi gặp Nhất Cốc đại sư. Khi xe chạy đến khu náo nhiệt, Đàm Tiểu Tuệ bảo Nhuế Lãnh Ngọc đi ngang qua nơi có chợ hoặc siêu thị cỡ lớn dừng lại, bản thân đi mua vài thứ vấn an lão nhân gia, cô tuy xuất thân băng tằm, dù sao cũng từng nán lại nhân gian rất lâu, mưa dầm thấm đất cũng biết một ít lễ tiết.

Nhuế Lãnh Ngọc khách khí một phen, cũng không kiên trì, thả chậm tốc độ xe, tìm kiếm nơi mua sắm thích hợp.

“Đây không phải là siêu thị sao, dừng xe vào xem.” Diệp Thiếu Dương chỉ vào tấm biển một siêu thị cỡ lớn ven đường nói.

Nhuế Lãnh Ngọc liếc hắn, “Anh cũng không1nhìn xem đây là siêu thị gì.”

“Còn cần xem tên, Lặc Thiên… Có cái gì không đúng sao?”

“Anh có phải không xem tin tức hay không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 74: Đồ vô liêm sỉ

Diệp Thiếu Dương lúc đi WC quả thật sẽ quét một chút tin tức wechat đưa ra, được Nhuế Lãnh Ngọc nhắc nhở như vậy, lập tức nhớ ra.

“Anh nói siêu thị lớn như vậy, ở cửa sao không có một ai, hừ hừ, thì ra là của bổng tử (của Hàn Quốc).”

Thời điểm xe qua cửa chính, Diệp Thiếu Dương hạ cửa kính xe, âm thầm vận dụng cương khí, đem chai nước sạch trong tay nhắm tấm biển chọi tới, vừa lúc đánh trúng chữ “Thiên”, đem một nét ngang bên trên xoá sạch, biến thành hai chữ “Lặc Đại”, vài người bên cạnh thấy một màn này, cười phá lên.

Diệp Thiếu Dương cũng cười ha ha.

Nhuế Lãnh Ngọc trừng mắt nhìn hắn một5cái nói: “Anh thế này không phải là hành vi lý trí đâu.”

“Thì không lý trí một lần đi.” Trong lòng Diệp Thiếu Dương vẫn rất vui vẻ.

Cuối cùng tìm được một siêu thị, Đàm Tiểu Tuệ và Cao Cao đi vào mua một ít sản phẩm dưỡng sinh bảo vệ sức khoẻ, Diệp Thiếu Dương biết các cô không phải đặc biệt tinh thông cái này, vốn là đến giúp Nhất Cốc trị thương, còn có thể nghĩ đến mua quà bái phỏng, Diệp Thiếu Dương biết đây là đủ nể mặt mình, trong lòng rất cảm động.

Tới tiểu khu cơ quan Nhất Cốc đại sư ở, lúc xuống xe đi bộ qua, Nhuế Lãnh Ngọc lại nghĩ tới Hồ Vượng đã chết, trái tim nghẹn một trận, Diệp Thiếu Dương nhìn ra được, nắm tay cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo, cho sự an ủi.

Nhất Cốc đại sư đã sớm3ở nhà chờ, nhìn thấy bọn họ, biểu hiện rất nhiệt tình. Diêu Mộng Khiết tặng một thùng rượu vang Pháp quốc, không giới thiệu bao nhiêu, cô tin tưởng Nhất Cốc đại sư loại người này, nhất định biết giá trị của chỗ rượu này.

Hàn huyên một lát, Đàm Tiểu Tuệ liền hỏi tới tình huống của Nhất Cốc đại sư, sau khi nghe xong, thỉnh cầu để cho mình kiểm nghiệm một phen, Nhất Cốc đại sư tự nhiên tuân mệnh.

Đàm Tiểu Tuệ bắt mạch cho Nhất Cốc đại sư trước, sau đó cho lão mấy gốc dược thảo dạng tơ, bảo lão nhai nát, sau đó phun ở trong một cái bát nhỏ, tiếp theo bảo Cao Cao làm phép, đem một vật dạng kén tằm đốt, hướng đáy bát bắt đầu nung. Sau khi cặn thuốc Nhất Cốc đại sư phun ra bị nung khô, biến thành3đỏ như máu, bên trên trải rộng một ít điểm nhỏ màu phấn hồng, giống như sâu răng, nhìn qua có chút ghê tởm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 813: Bí mật của hoàng hậu (2) 

“Đây là ý tứ gì?” Nhuế Lãnh Ngọc nhịn không được hỏi.

Đàm Tiểu Tuệ và Cao Cao cùng nhau tỉ mỉ quan sát một lát.

“Là bản danh cổ!” Đàm Tiểu Tuệ nói.

Cao Cao gật đầu theo, nói: “Không phải bản mạng cổ bình thường, vu sư kia tu vi rất lợi hại. Nhất Cốc đại sư, nói thật, ông có thể sống sót, quả thật là kỳ tích.”

Nhất Cốc đại sư gật đầu thở dài: “Đúng rồi, kẻ đó cực kỳ khá, bằng không cũng không đến mức khiến tôi trúng cổ… Xin hỏi đại vu tiên, cổ này có thể trừ không?”

Cao Cao nói: “Đại sư, nếu ông là vừa trúng cổ, không quá một năm, cổ chưa mọc rễ, tôi có thể rất dễ dàng giúp5ông thanh trừ. Bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, cổ này đã sớm mọc rễ ở trong cơ thể ông, hòa tan vào tinh huyết, rất phiền toái. Đại sư, không phải tôi nói ngoa, trong thiên hạ có thể giải cổ này chỉ có hai người.”

Nhất Cốc đại sư vừa nghe xong, vội vàng hỏi: “Hai người nào?”

Cao Cao chỉ vào Đàm Tiểu Tuệ cùng bản thân nói: “Đương nhiên là hai chúng tôi rồi.”

Đàm Tiểu Tuệ trừng mắt nhìn cô một cái, “Ở trước mặt đại sư, không thể như vậy.”

Nhất Cốc đại sư cười lên sang sảng, nói: “Nói không sai, một người là đại vu tiên, một người là vu linh tín nữ, có thể trị thương cho lão phu, thật sự là cực kỳ vinh hạnh.”

Cao Cao cười nói: “Đại sư, bản mạng cổ này của ông muốn thanh trừ, cũng cần hao phí4rất nhiều tâm huyết của chúng tôi. Nói thật, nếu không xem ở trên phần Diệp thiên sư, chúng tôi tuyệt đối sẽ không ra tay.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 13: 13: Đầu Bếp Chuyên Dụng

Đàm Tiểu Tuệ trách mắng: “Cao Cao!”

Nhất Cốc đại sư nhìn quét Diệp Thiếu Dương một cái, gật đầu cười nói: “Tôi có con rể tốt.”

Đàm Tiểu Tuệ vừa nghe lời này cũng ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc.

Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, nhếch miệng cười nói: “Còn chưa chính thức bái đường đâu.”

Đàm Tiểu Tuệ cười lên, chắp tay nói: “Trước tiên chúc mừng Thiếu Dương ca, ôm mỹ nhân về.”

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc ngây ngô, sau đó thu liễm sắc mặt hỏi: “Ừm, cổ này của sư phụ, thật sự còn cứu được?”

“Có, chỉ là cần đại sư phối hợp một phen.”

Nhất Cốc đại sư đương nhiên phối hợp, dựa theo Đàm Tiểu Tuệ yêu cầu, đi vào phòng ngủ, bảo Nhất Cốc đại sư cởi áo, ghé vào trên giường, Đàm Tiểu Tuệ bảo Cao Cao hỗ trợ, ở trong một cái bát nhỏ hòa tan, sau đó trong miệng phun ra tơ băng tàm, trộn vào trong đó, sau đó đem chất lỏng sền sệt bôi ở chỗ lưng Nhất Cốc đại sư, nói: “Đại sư, kế tiếp có thể sẽ có chút thống khổ, ngài kiên nhẫn một chút.”

Nhất Cốc đại sư cười cười: “Làm phiền.”

Đàm Tiểu Tuệ ngồi xuống bên giường, hai tay kết một cái ấn pháp vu thuật, hướng Cao Cao gật gật đầu, Cao Cao lập tức lấy ra một ít mảnh vụn, trải trên chất lỏng, một tay Đàm Tiểu Tuệ ấn ngón tay bên trên, bắt đầu niệm, tốc độ niệm cực nhanh, dịch dính dần dần sôi trào lên, toát ra khói mỏng.

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nắm tay, ở một bên khẩn trương chờ đợi. Một màn xảy ra trước mắt, đối với bọn họ mà nói ngược lại không có gì, nhưng đối với Diêu Mộng Khiết mà nói, lại cảm thấy rất thần kỳ, mắt không chớp chú ý.

Đàm Tiểu Tuệ đột nhiên dừng niệm chú, ngón tay dùng sức ấn xuống, chất lỏng sền sệt lập tức hướng về giữa tụ lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.