Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1911: Tìm Kiếm Sào Huyệt (2)



Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm thấy, cuộc sống như vậy, tựa như cũng không phải tốt như mình nghĩ, trầm mặc một lát, hỏi: “Chờ cô kế thừa gia sản, cô có tính toán gì không?”

“Tạm thời không có gì biến hóa, nhưng tôi trước khi hai mươi ba tuổi, nhất định phải kết hôn, sau đó sinh con… Cái này là truyền thống gia tộc chúng tôi, tôi phải có một người thừa kế, bằng không tôi nhỡ đầu xảy ra cái gì ngoài ý muốn, tài phú không ai có thể kế thừa, các gia thần kia sẽ sợ hãi loại chuyện này xảy ra, bởi vì bất cứ sự thay đổi nào, đều sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi là không hiểu cái này, nhưng kết hôn loại chuyện này, không phải cần tìm người mình thích sao, nhỡ đâu cô đến lúc đó còn chưa gặp được người mình thích thì làm sao?”

Diêu Mộng Khiết có chút kinh ngạc nhìn hắn, mặt mỉm cười, nói: “Nhất định phải thích, mới có thể kết hôn sao?”

Diệp Thiếu Dương bị cô hỏi thế trong lúc nhất thời không tiếp lời được, lẩm bẩm: “Không thích làm sao kết hôn?”

Diêu Mộng Khiết nhịn không được cười lên, cười cười, lại biến thành thở dài. “Cho nên, tôi thật sự rất hâm mộ anh, muốn làm cái gì, tùy theo sở thích…”

“Cô nếu là từng nghĩ tới ngày như vậy, cũng hoàn toàn có thể mà.”

Diêu Mộng Khiết lắc đầu, “Tôi bắt đầu từ khi chào đời, đã định sẵn không oán với cuộc sống như vậy rồi, Trung Quốc có câu nói như thế nào nhỉ, vừa vào cửa cung sâu là biển. Đại khái chính là thế này đi.” Diệp Thiếu Dương không biết an ủi như thế nào, hắn cũng không chút nghi ngờ sự thương cảm trong lòng Diệu Mộng Khiết, hắn là không phải giả bộ đến tranh thủ mình đồng tình, hắn có

loại cảm giác này. “Tôi hiện tại chỉ nghĩ, kiên trì hết nửa tháng cuối cùng, để ký ước thuận lợi hoàn thành, sau đó về châu u.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Vậy tương lai cô muốn làm gì Lyon?”

Diêu Mộng Khiết nhìn chằm chằm hắn nhìn một hồi, nói: “Nói thật, giữ hắn lại dù sao cũng là tai họa, tuy cho dù hắn giết tôi cũng không cách nào nhận được tài sản, nhưng tôi rất lo lắng hắn sẽ nghĩ cách trả thù tôi, sắp tới sẽ không tương lai nhất định sẽ, cho nên tôi cần nghĩ biện pháp giết hắn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 437: C437: Không thể không đến

Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, nói: “Tôi có câu không nên nói, cho dù hắn là quỷ hút máu, hắn dù sao cũng là anh trai cô.”

“Anh trai!” Diêu Mộng Khiết đột nhiên lớn tiếng cười lên, “Một người vẫn luôn muốn hại chết tôi, cướp lấy tài phú của tôi sao, một kẻ một lòng muốn hại tôi, tôi đối với hắn là không có bất cứ lòng dạ nhân từ nào.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi cảm thấy, dứt bỏ thân phận quỷ hút máu của hắn không nói, thật ra các người vì sao không thể giải hòa chứ, cô đem tài sản cho hắn một nửa… Cho dù cho thêm một chút, tôi cảm thấy hắn hẳn là có thể tiếp nhận chứ?”

Diệu Mộng Khiết nói: “Tất cả đều là của tôi, tôi là người thừa kế duy nhất, vì sao phải chia cho hắn?

“Đúng đúng, nói từ trên pháp luật, đều là của cô, nhưng mà dù sao cô cũng xài không hết.”

Diêu Mộng Khiết nhìn hắn, đột nhiên cười cười, nói: “Thiếu Dương ca, loại chuyện này anh là không hiểu, thứ không nên của tôi, tôi không thèm, nhưng thứ nên là của tôi, tôi sẽ không để cho người khác lấy đi bất cứ một chút nào.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, không nói cái gì nữa, tuy hắn có hơi ngốc ở trên những chuyện phức tạp này, nhưng cũng hiểu, mình và Diêu Mộng Khiết căn bản không phải cùng một loại người, hoặc là nói không phải người của cùng một thế giới, mình chỉ là bảo tiêu, kiếm tiền thuê là được, cái khác vẫn là đừng quan tâm thay người khác.

Ở trên sân thượng ngày người một lúc, thẳng đến khi Nhuế Lãnh Ngọc gọi điện thoại tới, nói cho hắn mình đã trở lại, Diệp Thiếu Dương cũng nhìn thấy có ô tô chạy vào tiểu khu, vì thế các biệt Diêu Mộng Khiết, đi xuống lầu đón Nhuế Lãnh Ngọc, đến phòng của cô, Nhuế Lãnh Ngọc bảo hẳn chờ, bản thân đi toilet thay áo cưới mới mua…

Là một bộ váy dài trắng noãn, Diệp Thiếu Dương ngược lại không cảm thấy bộ dáng có gì đặc thù. Trong mắt hắn, bất cứ áo cưới nào bộ dạng cũng không sai biệt lắm, nhưng bộ dáng Nhuế Lãnh Ngọc mặc vào áo cưới, vẫn khiển Diệp Thiếu Dương rất là kinh diễm một phen, không khỏi ảo tưởng tới hình ảnh nắm tay cô đi trên thảm đỏ, đi lên đem cô ôm vào trong lòng muốn cưỡng hôn, Nhuế Lãnh Ngọc dùng sức giãy dụa ra, hỏi: “Đúng rồi, đến lúc đó anh mặc cái gì?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Anh?” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, mình quả thật chưa từng nghĩ tới vấn đề này, linh cơ khẽ động, nói, “Bằng không anh mặc đạo bào? Mao Sơn anh có Tử Vân Lưu Ba (làn sóng mây tím) đạo bào, thời điểm buổi lễ long trọng mặc, bà con đều nói anh mặc rất tuấn tú!”

Nhuế Lãnh Ngọc dở khóc dở cười, đánh một cái ở trên đầu hắn, “Em đã biết anh sẽ nghĩ những chuyện kỳ quái này, em mặc áo cưới, anh mặc đạo bào, thế này còn ra bộ dáng gì nữa, không biết còn tưởng anh là mời đến khai quang cầu phúc cho hôn lê! Em thấy anh mặc tẩy trang là được rồi, chờ thời điểm nghi thức xong rồi kính rượu, chúng ta có thể đổi Hán phục, anh cảm thấy thế nào?”

“Nghe lời em hết, em an bài là được rồi.”

“Em an bài, cũng cần anh thích mới được.”

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc nói: “Em an bài anh đều thích.”

Nhuế Lãnh Ngọc giận lườm hắn một cái, nói: “Nói chính sự đi, lúc trước anh nói Vũ Tình tìm anh ăn cơm, có phải tra được tình huống gì rồi hay không?”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới một màn xảy ra trong khách sạn Nhà Ở Nhà, tuy quả thật cũng chưa làm gì, trong lòng không khỏi vẫn có hơi áy náy, lấy lại bình tĩnh, đem chuyện Tạ Vũ Tình phía sau nói nói với cô một lần.

“Tối mai… Anh đã nghĩ làm như thế nào hay chưa?

Diệp Thiếu Dương nói: “Anh và Vũ Tình thương lượng một phen, muốn theo dõi Lyon, xem có thể tra ra hắn ở nơi nào hay không, đem hang ổ của hắn tìm ra, sau đó lại chủ động ra đòn, đem hắn trực tiếp diệt.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nhuế Lãnh Ngọc cạn lời, nói: “Theo dõi một vương giả quỷ hút máu? Điều này quá không thực tế. Vô luận là người hay là tà vật gì, đều vô cùng có khả năng bị phát hiện, một khi bị phát hiện, cực kỳ nguy hiểm.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, nói: “Em cảm thấy nguyên thần xuất khiếu thể nào, anh có thể cam đoan, anh nguyên thần xuất khiếu mà nói, hắn tuyệt đối không phát hiện được anh.”

Diệp Thiếu Dương nhớ tới lúc trước có một lần, theo Tứ Bảo cùng nhau nguyên thần xuất khiếu, tra xét giếng mỏ, cuối cùng thành công đánh bại đệ tử Mao Sơn bắc tông nuối tiểu quỷ kia, cứu ra Chanh Tử…

Nhuế Lãnh Ngọc suy nghĩ một hồi, nói: “Anh sau khi nguyên thần xuất khiếu, có thể phi hành không?”

“Bay?”

“Hắn có thân phận hiện thực, giống với anh, bình thường trong sinh hoạt không có khả năng thể hiện pháp lực, hắn từ sân bay rời khỏi, trở lại chỗ ở, không có khả năng thi triển tu vi, nhất định sẽ ngồi xe trở về, hơn nữa sân bay chỉ là cách nội thành cũng rất xa, nếu hắn lại ở chỗ hẻo lánh, nguyên thần xuất khiếu, là không thể vận dụng pháp lực, anh có thể đuổi theo mãi mà không bị bỏ lại sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc nói một phen làm Diệp Thiếu Dương á khẩu không trả lời được, cô không biết là mình nguyên thần xuất khiếu, thật sự có thể thi triển pháp lực, cưỡi gió phi hành là không có vấn đề, nhưng giống Nhuế Lãnh Ngọc nói, không có khả năng kéo dài.

Nhuế Lãnh Ngọc suy nghĩ hồi lâu, nói: “Thiếu Dương, anh có pháp thuật nào không, có thể định vị tà vật, sau đó đối phương lại hoàn toàn không phát hiện được?”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe cô nói đã hiểu, nói: “Em là muốn làm phép đối với hắn, dùng lực lượng trong pháp thuật theo dõi hắn, tìm được sào huyệt của hắn?” Sau đó nghĩ một chút, lắc đầu nói, “Như vậy không được, làm phép cự ly xa… Đối với hắn loại tà vật cấp bậc này mà nói, căn bản là không thể thực hiện được, cho dù thực có pháp lực bám vào ở trên người hắn, cũng không kiên trì được bao lâu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.