Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2034: Các Huynh Đệ Giúp Ta (2)



Diệp Thiếu Dương luôn luôn cân nhắc là, Thôi phủ quân ở sau khi nghe Tiêu Dật Vân nói, rốt cuộc là tin hay là không tin. Từ hắn dùng phương thức này đuổi mình đi, hơn nữa nói ra một đoạn như vậy đến xem, hẳn là tin, ít nhất cũng là hoài nghi. Nhưng, khiến Diệp Thiếu Dương không nghĩ ra là, Thôi phủ quân vì sao không gặp mặt chứng thực với mình, mà là tự mình đuổi người.

Hắn vì sao phải làm như vậy?

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ được, nhưng những cái này thật ra đều không quan trọng, dù sao kết cục cũng tương tự: người ta không muốn gặp mình. Từ trong lời nói hắn cuối cùng nói với mình, Diệp Thiếu Dương cảm giác được, mình có thể ngay cả cơ hội đi âm ty lần nữa cũng không có.

Vốn hắn còn muốn nghĩ biện pháp đi âm ty một lần nữa, tìm đám người Từ Văn Trường hoặc Hắc Bạch Vô Thường hỗ trợ, hiện tại xem ra, căn bản không cần thiết nữa. Thái độ của Thôi phủ quân, hầu như cũng tương đương thái độ của người khác, lại nói mình hiện tại ngay cả âm ty cũng không đi được, nghĩ những thứ này căn bản chỉ là dư thừa.

Kế hoạch đã thất bại…

Diệp Thiếu Dương nhìn lên bầu trời, thở dài một hơi. Đối với kết quả này, trong lòng hắn cực kỳ thất vọng, nhưng không tuyệt vọng. Con đường ẩm ty này đã đi không thông, mình vẫn tiếp tục tiến hành kế hoạch, đi tìm Đạo Uyên chân nhân! Tuy hắn có thể cảm thấy, làm như vậy hy vọng cũng không lớn, không nói đến Đạo Uyên chân nhân cũng vô cùng có khả năng không tin thân phận của mình, lui một bước mà nói, cho dù tin tưởng, hắn có thể giúp mình hay không còn là một chuyện khác.

Nhưng, mình thật sự không có biện pháp khác có thể tưởng tượng, chung quy không thể cái gì cũng không làm, cứ như vậy chờ suông Từ Phúc tìm đến mình.

Nhỡ đầu hắn mười năm tám năm không đến, mình chẳng lẽ còn ở thế giới này mười năm tám năm

Tham Khảo Thêm:  Chương 74

hay sao? Đã có chủ ý, lòng tin cũng tăng mạnh vài phần, Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi về phía nhà Tiểu Trần, đi tìm Thúy Vân.

Sau khi đón được Thúy Vân, Diệp Thiếu Dương cảm ơn Tiểu Trần, theo Thúy Vân cùng nhau về nhà.

Trên đường Thúy Vân hỏi hắn đi làm gì, Diệp Thiếu Dương nào có tâm tình nói, mấu chốt cô là một người bình thường, cho dù nói cô cũng không hiểu, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ tùy tiện tìm cái lý do cho qua.

“Chị Thúy Vân, tôi vẫn muốn đi Giang Tây, tìm thân thích kia của tôi. Tôi muốn đi luôn hôm nay.” Diệp Thiếu Dương thành công đem đề tài dẫn tới trên đây.

Thúy Vân đang chạy đi, nghe thấy đoạn lời này của hắn, thoáng cái đúng lại, có chút thất thần nói: “Đi ngay hôm

nay?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Dù sao cũng phải đi, tôi cũng không cần thiết ở lại nữa.”

Thúy Vân cắn cắn môi, nói: “Cậu đi như thế nào?”

“Tôi… Tôi không biết.” Diệp Thiếu Dương lúc này mới phát hiện, mình vẫn luôn ồn ào đi, thật ra cũng chưa thật sự cân nhắc vấn đề này: thời đại này xe lửa máy bay là không cần phải nói, loại tiểu địa phương này, nhắm chừng ô tô đường dài cũng không có, mình chung quy không thể dựa vào hai chân đi đến Long Hổ son chứ?

Thúy Vân nói: “Chị vẫn là thuê cho cậu một chiếc xe ngựa đi, xe ngựa rất nhanh, người thường cũng không kiểm nổi, cũng may chúng ta bây giờ có tiền. Nhưng… Cậu nói Giang Tây ở đâu?”

“Ngay tại phía nam An Huy một chút đi, tỉnh lân cận, chị không biết?” Diệp Thiếu Dương có chút giật mình, địa lý của mình đã đủ cùi rồi, cũng biết vị trí đại khái của Giang Tây.

Thúy Vân lắc đầu, “Chị từ trước tới giờ cũng chưa từng rời An Huy, xa nhất chính là đến huyện Hạ Thái, còn là năm ấy đưa cha mẹ chồng nhà tôi đi tìm chú em, về sau bọn họ đều mất ở đó.”

Thúy Vân nói liên miên cằn nhằn về chuyện cũ, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhíu mày nói với Diệp Thiếu Dương: “Chị nghe nói hiện tại một tỉnh đều là một đốc quấn quản, rời tỉnh mà nói có chút phiền phức, hơn nữa nghe nói phía nam thời cuộc không tốt, luôn đánh trận, còn có thổ phỉ gì đó. Cậu… Không đi không được à.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 42: 42: Chap 42 Tổng Giám Đốc Bạch Thị

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Không đi không được.”

Thúy Vân cũng không nói gì nữa, bảo Diệp Thiếu Dương ở lại nhà, mình ra đường mua đồ ăn.

Diệp Thiếu Dương đem đồ đạc của mình thu thập một phen, sau đó bắt đầu thổ nạp, tiếp tục chữa trị cường độ Đan Điền, sau ba chu thiên, Diệp Thiếu Dương mở to mắt, phát hiện trời đã tối, phòng bếp truyền đến tiếng nấu cơm cùng tiếng kéo thổi gió, biết là Thúy Vân đang nấu cơm, vì thế đi qua nhìn một chút.

Thúy Vân đang quạt gió, ngẩng đầu nhìn thấy hắn, cười cười nói: “Cậu đi bên ngoài chờ đi, tôi làm thêm hai món ăn, một lát là có thể ăn.”

Diệp Thiếu Dương đi lên từ trong tay cô tiếp nhận tay cầm hộp thổi gió, nói: “Tôi làm phụ chị, chị an tâm làm món ăn là được.”

Thúy Vân lập tức có chút xấu hổ. “Ai da, nào có đạo lý để cho nam nhân xuống bếp chứ, cậu mau đứng lên đi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Giúp việc không phải rất bình thường sao, ngạc nhiên cái gì.”

Thúy Vân nói: “Phòng bếp là nữ nhân mới vào, cậu cũng không phải đầu bếp, không thể làm loại công việc này.”

“Phân chia rõ ràng như vậy làm gì.”

“Không phải, chúng ta đây đều là quy củ này, nam nhân là tuyệt không vào phòng bếp, nhà các cậu bên kia không phải sao?”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Không sao, tôi cũng không phải nam nhân của chị.”

Nói xong câu đó, Diệp Thiếu Dương ý thức được có chút gì đó, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt Thúy Vân bị lửa lò chiếu đỏ bừng.

Thúy Vân khách khí với hắn một phen, thấy hắn thật sự muốn giúp, cũng chỉ đành tùy hắn, bản thân đi một bên rửa rau thái đồ ăn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 346: Thần khúc

Diệp Thiếu Dương kéo hộp thổi gió, nhịn không được nói: “Mấy chục năm sau, sẽ có một vật gọi là máy quạt gió, sẽ thay thế hộp thổi gió, so với hộp thổi gió dùng tốt hơn nhiều, mấu chốt là không cần động thủ.”

Thúy Vân bật cười, nói: “Chuyện mấy chục năm sau, cậu sao có thể biết.”

Diệp Thiếu Dương không khỏi cười khổ, “Đúng vậy, chuyện mấy chục năm sau, tôi sao có thể biết.”

“Cậu thật ngốc nha.” Thúy Vân nhìn bộ dạng này của hắn, nhịn không được cười lên, nói: “Đây là cậu tự mình tưởng tượng nhỉ, không cần người ta động thủ, sao có thể có gió chứ.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Dùng điện.”

Thúy Vân sau khi nghe xong, càng thêm không cho là đúng, nói: “Điện à, điện không phải dùng để đốt đèn sao, chị ở huyện thành từng nhìn thấy đốt đèn, vật đó có thể sáng, so với đèn dầu hoả sáng hơn nhiều.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Điện không riêng có thể chiếu sáng, còn có thể làm rất nhiều chuyện.” Nhìn củi lửa cháy lách tách trong bếp lò, nói: “Nhưng qua mấy chục năm nữa, máy quạt gió cũng ít dùng, khi đó đều là lò vi ba, bếp gas, căn bản là không đốt củi.”

“Càng nói càng thái quá, không củi lửa dùng cái gì nấu cơm.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, lần này không giải thích nữa, hắn biết cho dù mình giải thích kỹ nữa, Thúy Vân cũng không có khả năng tiếp nhận khoa học kỹ thuật mấy chục năm, trăm năm sau.

Diệp Thiếu Dương ở sâu trong lòng lại lần nữa trào ra một loại cảm giác cô độc, loại cảm giác cô độc này không phải nhằm vào Thúy Vân, mà là thế giới trước mắt này. Đối với thế giới này mà nói, mình là một người xa lạ rõ đầu rõ đuôi, có lẽ còn là người xa lạ duy nhất.

Thúy Vân chỉ là nàng dâu nhà nông, không biết làm món lón nào cả, thức ăn nhìn qua cũng không có gì đa dạng và màu sắc, đều là món ăn nhà bình thường, Diệp Thiếu Dương nếm một chút, khẩu vị thật sự không tệ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.