Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2047: Thất Tử Xuyên Tâm (3)



Suy nghĩ của Diệp Thiếu Dương bị một trận tiếng cười khanh khách cắt ngang, giật mình một cái, ngồi dậy, cẩn thận nghe, là tiếng cười của một đứa nhỏ, kẽo kẹt, nghe không có vấn đề gì, ở trong tiếng cười, còn kèm theo một nữ nhân khẽ khóc nức nở.

Diệp Thiếu Dương nghe tiếng khóc trẻ con này, luôn cảm thấy chỗ nào không đúng, chung quy sẽ không là… Diệp Thiếu Dương không tháo đai lưng, ở ngay trên người, lập tức từ bên trong lấy ra la bàn âm dương, kích thích vài cái, niệm qua một lần chú ngữ, kim đồng hồ vù vù chuyển động, phương hướng cuối cùng dừng lại, vừa lúc là vị trí tiếng cười đứa nhỏ cách vách tường truyền đến.

Quả nhiên là sự kiện linh dị!

Diệp Thiếu Dương cầm m Dương Kinh ngẩn ra, hắn rất muốn biết nhà cách vách rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng giờ này hơn nửa đêm, mình lại là người nơi khác tới, đương nhiên không có khả năng trực tiếp đến hỏi, đang ngày người, thanh âm Lưu lão đầu vang lên: “Ngươi là đạo sĩ?

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, là Lưu lão đầu đã mở mắt, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu chênh chếch vào trên giường, so với đèn dầu hoả còn sáng hơn. Lưu lão đầu nương ánh trăng, nhìn la bàn âm dương trong tay Diệp Thiếu Dương, bên trên có các loại khắc độ có liên quan Thái Cực bát quái, chỉ cần người hơi có chút văn hóa đều biết là có quan hệ với đạo môn.

“A, ngài lão tỉnh rồi.” Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ.

“Ta nghe được đứa nhỏ khóc, liên tỉnh, vừa lúc nhìn thấy người cầm món đồ này… Lão tổ tông thôn chúng ta là nho tướng, năm đó từng đỗ tiến sĩ, sau khi ẩn cư ở nơi này, di huấn chính là bảo hậu thể đọc nhiều sách, cũng lưu lại rất nhiều sách vở, cho nên nam nhân chúng ta thôn này, đều biết chữ. Ta trước đó cũng thoáng xem qua một ít bộ sách phương diện đạo giáo, cho nên vừa xem cái la bàn này của ngươi, ta liền đoán được người là đạo sĩ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 4: C4: Thiếu nữ quyến rũ từ tận xương cốt

“Tiền bối chê cười rồi.” Diệp Thiếu Dương dùng lễ nghi đạo môn hướng Lưu lão đầu hành một lễ, nghĩ trách không được trước đó đã cảm thấy Lưu lão đầu thong thả nói, cách nói năng không giống nông dân bình thường, thì ra là từng đọc sách. Lưu lão đầu khoát tay nói: “Ta xem sách đạo môn, đều là về phương diện luyện đan dưỡng sinh, cũng là lướt qua thôi, Diệp tiểu ca ngươi không cần như thế?

Diệp Thiếu Dương đem la bàn âm dương thu lại, cẩn thận nghe qua, tiếng cười trẻ con vui vẻ kia, từng đợt một cách vách tường truyền tới, tiếng khóc nức nở cũng luôn tồn tại, giữa đó còn kèm theo tiếng thở dài nặng nề của một người nam nhân, thỉnh thoảng vang lên.

Nghe vài loại thanh âm này, trong đầu Diệp Thiếu Dương xuất hiện một hình ảnh như vậy: một nhà ba người, đứa nhỏ đang vui vẻ chơi đùa, phụ thân đang thở dài, mẫu thân lại ở một bên khẽ khóc nức nở…

Hình ảnh như vậy, thật sự là có chút quỷ dị.

Diệp Thiếu Dương nhìn Lưu lão đầu, nói: “Thỉnh giáo thỉnh giáo, cái này… Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Lưu lão đầu cũng nhìn hắn, thở dài, nói: “Ta tạm hỏi ngươi, lúc trước người lấy la bàn ra là có ý tứ gì, người có phải nghe ra có gì không thích hợp hay không?”

“Cái này…” Diệp Thiếu Dương do dự một phen, nói ra chân tướng, “Nói thật đi, cháu nghe đứa nhỏ này trong tiếng cười, mang theo vài phần quỷ khí, chỉ sợ có khả năng là trung tà.”

Lưu lão đầu mắt sáng ngời, nói: “Ngươi cách tường nghe thấy thanh âm có thể nghe ra tiếng cười có vấn đề?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Tiếng quỷ cười cùng người khẳng định là không giống nhau, trên đạo kinh nói, quỷ thanh vô hình, trừ phi là dưới tình huống đặc thù, nếu không không có tiếng vang”

Lưu lão đầu nghe vậy ngẩn ra, cẩn thận nghe một hồi, nói: “Tựa như có tiếng vang nha.”

“Đương nhiên, cái này không phải quỷ cười đơn thuần, mà là hai thanh âm trọng điệp.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 409

“Hai thanh âm trọng điệp..” Lưu lão đầu nhìn hắn, “Đây là ý tứ gì?”

“Quỷ nhập. Quỷ hồn khống chế thân thể con người, phát ra thanh âm, tiếng kêu vang, không phải pháp sư, là nghe không ra loại thanh âm này khác nhau.” Diệp Thiếu Dương đem một bàn tay dán ở trên tường, nói, “Bởi vì cách một bức tường, thanh âm có chút nghe không rõ, cho nên cháu trước đó không dám xác định, dùng m Dương Kinh định một lần, quả nhiên là ma quỷ quấy phá.”

Lưu lão đầu nghe hắn nói như vậy, giật mình, có chút kích động nói: “Cậu xác định là ma quỷ quấy phá?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đương nhiên, cháu từ nhỏ tu đạo, cái này sao có thể nghe lầm.”

Lưu lão đầu hít một hơi nói: “Cậu nói không sai, là ma quỷ quấy phá.”

Nói xong lật ra cái giường sát tường, từ bên dưới lấy ra một bó cành gỗ đào dùng chỉ đỏ gói lại, quơ quơ với Diệp Thiếu Dương nói: “Nhìn thấy chưa, trừ tà, không riêng có cái này, nhà tôi phía dưới từng cái cửa sổ đều bày cành gỗ đào. Ài, chúng tôi cũng sợ mà.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Sợ cái gì?”

“Sợ cái gì, đương nhiên là sợ quỷ, cách vách ma quỷ quấy phá, hai vợ chồng già chúng tôi cũng là kinh hồn táng đảm, nhỡ đâu có cái gì từ cách vách tiến vào trong nhà chúng tôi.”

Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi: “Ông làm sao biết ma quỷ quấy phá?”

Lưu lão cũng không đáp, hỏi ngược lại: “Cậu đã nhìn ra ma quỷ quấy phá, cậu có biện pháp nào đối phó không?”

Diệp Thiếu Dương vốn định nói một bữa ăn sáng, trong giây lát nhớ tới mình bây giờ chỉ có 15% pháp lực, thật sự không có gì nắm chắc, suy nghĩ một phen nói: “Có thể thử xem.”

Lưu lão đầu nhìn nhìn hắn, vẫn là lắc lắc đầu, nói: “Thôi vậy, cậu trẻ tuổi như vậy…”.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương không biết nói gì, không phải gì khác, mà là mình bị người ta đối đãi như vậy không phải một lần hai lần, lập tức cũng không vội cãi, tiếp tục nghe thanh âm cách vách, qua đại khái non nửa canh giờ, tiếng cười của trẻ con dừng lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 156

Diệp Thiếu Dương hướng Lưu lão đầu hỏi cách vách rốt cuộc ra chuyện gì.

“Vốn, đây là một việc vui, không ngờ kết quả là sẽ như vậy.” Lưu lão đầu thở dài, bắt đầu nói về việc lạ xảy ra ở nhà cách vách: ở cách vách lão, là một đôi vợ chồng bốn mươi mấy tuổi, mãi chưa có con, ngay cả con gái cũng chưa có, ngay tại đầu năm nay, người vợ cuối cùng sinh ra một tiểu tử to béo, hai vợ chồng coi như trân bảo, cực kỳ trân trọng.

Nào ngờ được, từ tháng trước bắt đầu, đứa bé mấy tháng nhà đó bắt đầu phát sốt mãi, mỗi ngày vật và vật vờ, hai vợ chồng bị dọa không chịu được, xuống núi đến huyện thành cầu y hỏi dược, tiền tiêu không ít, nhưng tình huống của đứa nhỏ cũng không chuyển biến tốt một chút nào, trước mắt đã bệnh mắt thấy sắp không xong rồi.

“Nhưng đứa nhỏ này nói đến cũng lạ, mỗi ngày vừa đến nửa đêm, liền bách bệnh tan hết, giống như lập tức khỏi,

trên giường lăn qua lộn lại chơi đùa, khanh khách cười to… Vừa rồi cậu cũng nghe được, vì thế mẹ của đứa nhỏ nắm lấy thời gian này cho đứa nhỏ một chút sữa, lúc này mới kéo dài tính mạng đến nay. Hai vợ chồng cho rằng đứa nhỏ là gặp ma hoặc phạm vào sát gì, tìm mấy tiên sinh trên huyện nhìn, cũng đều nói không rõ là chuyện gì xảy ra…”

Nói đến đây, Lưu lão đầu đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Ồ đúng rồi, Trương đạo trưởng của Ngọc Thanh quan trên huyện nói, con nhà hắn là bị mấy tiểu quỷ quấn, về phần lai lịch tiểu quỷ, hắn cũng nói không rõ. Trương đạo trưởng nói cho bọn họ, nếu muốn cho con sống sót, chỉ có một biện pháp, chính là đi xa ngàn dặm, có lẽ có thể lánh nạn. Nhưng phải từ trong đạo quan của hắn đi mới được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.