Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2205: Âm Sinh Chi Hoa (4)



“Ha ha ha ha…”

Vô số tiếng cười quỷ dị vang vọng lên lúc trầm lúc bổng, mọi người theo tiếng nhìn qua lại là những đóa ẩm sinh trường vi kia, vốn phát triển giống khuôn mặt người, hiện tại thế mà thật sự giống như biến thành một người, từng khuôn mặt dữ tợn, vặn vẹo, tính cả than hoa cũng bắt đầu lay động phát ra tiếng cười đáng sợ.

Trong cánh hoa của những đóa Bỉ Ngạn Hoa kia cũng chảy ra máu, theo bồn hoa, ồ ồ chảy xuống, lan tràn đến dưới chân mọi người.

“Tình huống gì vậy?”

Mọi người cả kinh.

Diệp Thiếu Dương hướng chỗ máu đó rắc ra một bao chu sa, kết quả sau khi tiếp xúc với màu đen, phát ra một tiếng Xèo, đem máu đen nung bốc hơi lên, tạm thời ngăn chặn được xu thế.

Mọi người trong lúc nhất thời đều có chút ngây dại, biến cố này… Thật sự tới quá nhanh.

Lúc trước, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến gốc hoa này cố ý dẫn bọn họ tới đây, tất nhiên có nắm chắc nhất định có thể xử lý bọn họ, nhưng đáy lòng vẫn giống với mọi người, có chút không để vào mắt:

dù sao chỉ là một gốc cây, khó đối phó nữa lại có thể thể nào, hiện tại xem ra, thật sự sai lầm rồi. “Xuống cầu trước đã, lui ra ngoài rồi nghĩ cách sau!”

Diệp Thiếu Dương đằng hắng cổ họng, dẫn đầu chạy trở về, kết quả một sợi dây leo mọc lan tràn chặn đường đi, nhìn sang hai bên, đầu cầu không biết từ khi nào đã bị dây leo chiếm lĩnh: đều là từ trong cuống của bông hoa khổng lồ kia vươn ra, theo hai bên cầu đá vòng qua, nhưng chưa trực tiếp tiến công bọn họ, nhắm chừng cũng biết trong lúc nhất thời không thu thập được nhiều người như vậy, cho nên ngăn trở đường lui của bọn họ trước, sau đó vu hồi tiến tới.

“Má nó chứ, lần đầu tiên gặp phải loại sự tình này!”

Nhìn những dây leo cùng bộ rễ trên mặt cầu không ngừng co duỗi tới, có một loại cảm giác hiệu ứng đặc biệt trong Hollywood, nhưng Diệp Thiếu Dương giờ phút này cũng không rảnh thưởng thức, hít sâu một hơi, lấy ra mấy tấm linh phù, vẽ thành Địa Hỏa Phù, sau đó ném qua.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Bất cứ thực vật nào, mặc kệ biến hóa đa đoạn thế nào, luôn tránh không được quy luật ngũ hành tương khắc, thực vật dù sao cũng sợ lửa, càng không cần nói những dây leo này đều là yêu nghiệt mà sinh, Địa Hỏa Phù vừa chạm tới bên trên, lập tức cháy to lên, nhưng các dây leo phía sau lập tức đè ép lên, tầng tầng lớp lớp, tốc độ sinh trưởng thế mà vượt qua tốc độ thể lửa lan tràn.

Điều này không khoa học!

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn một màn này, cảm giác mình đã gặp sự khiêu chiến trước nay chưa từng có.

“Mấy người mau tới hỗ trợ, đúng rồi Ngô Đồng, Ngũ Bảo Kim Liên của cô, mau!”

Diệp Thiếu Dương vừa hô vừa quay đầu lại, chỉ một thoáng, hắn hoàn toàn ngây dại, phía sau, chỉ còn lại có một mình Diệu Tâm, ngơ ngác nhìn mình, không có người khác nữa.

Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, trống trơn, cầu chỉ rộng như vậy, phía trước không xa chính là vườn hoa, những người đó… Đã đi nơi nào?

“Người đâu!” Diệp Thiếu Dương hướng Diệu Tâm hô to.

“Tôi… Không biết.” Diệu Tâm kinh ngạc ngây người.

“Ngô Đồng, Tiểu Phương!” Diệp Thiếu Dương rống lên, nhưng không có một chút hồi âm.

“Bọn họ, có thể hay không.” Diệu Tâm vẻ mặt lo lắng.

“Không có khả năng!” Diệp Thiếu Dương biết cô muốn nói cái gì, nhưng cảm thấy không có khả năng, nhiều người như vậy, không có khả năng đồng thời bị bắt, càng không thể một chút động tĩnh cũng không có. Nhưng trước mắt căn bản là không thể để ý tới điều này nữa, Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, hiện tại phía trước có dây leo, đằng sau có màu đen, hai bên đều đang không ngừng theo mặt cầu trải ra, tằm ăn rỗi mặt đất hai người đứng..

“Mau, động thủ đi!” Diệp Thiếu Dương vừa nói, vừa ở trong đầu tìm kiếm biện pháp đối phó tình huống trước

Tham Khảo Thêm:  Chương 1078: C1078: Giây tiếp theo

mắt. Hắn là rất bình tĩnh, có thể coi như lâm nguy không sợ, trường hợp lớn hơn thế này hắn cũng từng gặp, chỉ là… Không có trải qua quá như vậy khốn cục.

Vốn hắn là muốn nhảy xuống cầu, nhưng hai bên lan can cũng đều bị dây leo chiếm lĩnh, hơn nữa không ngừng quấn lên, hình thành chỗ như tấm lưới, muốn nhảy xuống chạy trốn, quả thực chính là chui đầu vô lưới.

Không có cách nào hay cả.

“Cô giúp tôi chống đỡ những sợi dây leo này trước!”

Diệp Thiếu Dương gọi Diệu Tâm một tiếng, cân nhắc một phen, lao tới trước mặt Diệu Tâm trước, đem ống mực lấy ra, dùng chỉ đỏ từ phía dưới lan can bên trái xuyên qua, sau đó kéo đến bên phải, ở giữa xâu vào một đồng chú mẫu đại tiền, sau đó theo sợi chỉ đỏ này, ở trên mặt đất rắc một đường chu sa, bố trí thành một tuyến phong tỏa, hy vọng có thể chắn lâu thêm một lúc, sau đó xoay người nhìn lại, Diệu Tâm đang cầm vật giống như đũa phép kia của cô để làm phép, không ngừng rơi xuống lưu hỏa, ngăn cản dây leo không ngừng lan tràn, nhưng lấy tốc độ sinh trưởng giống như dán phục chế kia của đám dây leo, loại công kích trình độ này, cũng chỉ có thể tạm hoãn mà thôi.

“Như vậy không được, chúng ta cần xông ra trước!” Diệp Thiếu Dương lao tới bên cạnh cô, nói: “Diệu Tâm, tôi có biện pháp lao ra, đợi lát nữa cô đi theo kiếm của tôi đi, cẩn thận chút, tuyệt đối có thể xông ra!”

Diệu Tâm ngẩn ra, nói: “Sao có khả năng!”

Diệp Thiếu Dương đã rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, bị âm khí chung quanh kích thích, Thất Tinh Long Tuyền Kiểm sáng lên ánh sáng tím lóa mắt.

Diệu Tâm vốn không tín nhiệm, nhưng cô cũng là truyền nhân địa sư, liếc một cái nhìn thấy thanh kiếm này, cảm nhận được linh lực của nó, lập tức biết, đây là một thần khí cửu đoạn quang, kinh ngạc nói: “Đây là kiếm gì!”

“Trấn sơn chỉ bảo của Mao Sơn tôi, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1203: C1203: Thiên thanh liên hoa

“A! Diệu Tâm kinh hộ.

Diệp Thiếu Dương kéo cô một cái, tiếp tục lui lại mấy bước, nhanh chóng nói: “Tôi nghĩ, chúng ta hiện tại ở trên địa bàn của thứ này, không có biện pháp, chỉ có thể bị nó dần tiết tấu, muốn chạy trốn, chỉ có xông ra ngoài trước Cô đi ra trước, sau đó nghĩ công kích nó thế nào, từ bên ngoài hắn là ngược lại biện pháp càng nhiều hơn nữa. Tôi tin tưởng cô!”

Diệu Tâm chấn trụ, nói: “Vậy anh làm sao bây giờ?”

“Tôi ở đây kiên trì một hồi, không có việc gì, cô nghe tôi, thời gian không nhiều, mau!”

“Vậy sao được, anh ngay cả bảo kiếm cũng bỏ qua lại càng không phải đối thủ của nó, tôi cản anh tự mình đi ra

ngoài.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm ba giây, nói: “Tôi sợ cô ngăn không được!”

Nói xong, xoay người, nhìn dây leo không ngừng ập tới, nhìn Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay, trầm giọng nói: “Lão bằng hữu, trông vào người đó.” Lập tức nhanh chóng niệm chú:

“Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, kiền khôn Vô Cực, đạo pháp vô biên!”

Nhật lạc sa minh thiên đảo khai, Mao Sơn Khai Thiên Chú, phối hợp thần khí có một không hai Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, lập tức ở giữa tầng tầng lớp lớp dây leo đánh ra một con đường.

“Đi mau!” Diệp Thiếu Dương dùng sức đẩy Diệu Tâm một phát, chuyện thành kết cục đã định, Diệu Tâm cũng không muốn lãng phí cơ hội, bước dài xông ra ngoài.

Cô vừa lao qua, dây leo xung quanh liền sinh trưởng một lần nữa, từ phía sau khép lại. Tất cả giống với Diệp Thiếu Dương nghĩ, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chỉ dọn sạch dây leo trên một đường thẳng, hai người không có cách nào song song đi, đi trước sau mà nói, những dây leo này không có khả năng cho bọn họ đủ thời gian, đi ở phía sau rất dễ dàng bị dây leo vây khốn, đến lúc đó, tất cả đều xong rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.