Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2277: Quyết Đấu (2)



Mấy đại tông sư cùng nhau gật đầu, đều là vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt.

Nếu Diệp Thiếu Dương thấy một màn như vậy, chỉ sợ là cằm cũng phải rớt xuống.

“Được. Các ngươi làm được lắm, nhưng, dù sao cũng là vô ích, không mất bao nhiêu thời gian nữa, chờ hắn chết ở dưới tay Hiểu Hàn, đến lúc đó, ta rất hy vọng nhìn thấy vẻ mặt của các vị.” Quỷ di nói xong, tung người rời đi.

Trương Hiểu Hàn khống chế Ngũ Triều Nguyên Khí, tiếp tục công kích Bát Môn Kim Tỏa Trận của Diệp Thiếu Dương, hơn nữa cười xùy xùy.

“Diệp Thiếu Dương, ngươi là hết chiêu trò rồi sao, Bát Môn Kim Tỏa này của ngươi là tử trận, Ngũ Triều Nguyên Khí của ta lại là linh động tự nhiên, ngươi chỉ thủ chứ không công, sớm muộn gì bị ta phá pháp thân! Ta xem ngươi chết như thế nào!”

Diệp Thiếu Dương cũng đáp bằng nụ cười, lấy ra một đồng tiền lớn đúc mẫu, ở bên miệng thổi một cái, “Nhất tiễn truy hồn độ giang khứ!”

Đồng tiền lớn đúc mẫu bay vào trong trận, lập1tức đem “ngôi sao năm cánh” kích hoạt. Tám đồng tiền cùng nhau bay lên, vờn quanh thân Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương tay cầm đồng tiền lớn đúc mẫu, hướng Trương Hiểu Hàn tung người lao đi.

“Đây là Kim Tiền Tác Hồn Thuật!” Vân Xuân Sinh hít khí nói, các tông sư có thể xem hiểu chung quanh, cũng đều vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm giống lão.

Kim Tiền Tác Hồn Thuật, cùng Bát Môn Kim Tỏa Trận, là hai trận pháp hoàn toàn không tương quan, chỉ cần là đạo sĩ bài vị Thiên Sư trở lên, đều có thể thi triển đơn độc, nhưng nối liền một chỗ, để Kim Tiền Tác Hồn Thuật biến trận trở thành Bát Môn Kim Tỏa Trận, tương đương đem uy lực hai pháp thuật chồng chất với nhau, độ khó tự nhiên cũng tăng lên theo cấp số.

Loại pháp thuật này dùng liền nhau, không phải không có ai từng dùng, nhưng phi thường khảo nghiệm thực lực cùng kỹ xảo của người làm phép, bằng không mỗi người đều có thể đem pháp thuật mình nắm giữ chồng chất cùng một chỗ dùng,5mỗi người đều vô địch rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 130: 130: Tiên Liêu Giả Tiện

Hai loại pháp thuật Diệp Thiếu Dương dùng này, đều là pháp thuật phi thường phức tạp, đổi thành Thiên Sư bình thường, cho dù thi triển đơn độc cũng phải hao phí pháp lực thật lớn, dùng liền nhau, loại độ khó này…

“Hắn là Địa Tiên!!” Vân Xuân Sinh phi thường khẳng định cho ra phán đoán này, mấy tông sư bên cạnh cũng gật đầu theo. Đây là sự thật rõ ràng.

“Xuân Xuân, ngươi thế mà dạy dỗ ra một Địa Tiên, trước đó lại không lộ chân tướng một chút nào, ngươi việc này làm không đúng.” Tử Vân Chân Nhân nói, “Ngươi nếu sớm nói một chút, chúng ta đều có thể giúp đỡ chỉ điểm đôi chút, vẫn là câu nói kia, sự tình liên quan giới pháp thuật địa vị, chúng ta sẽ không giấu riêng.”

Vân Xuân Sinh dậm chân thở dài: “Nói thật với các ngươi, đây không phải truyền nhân của ta, là đồ đệ của Phục Minh Tử!”

Phục Minh Tử đứng ở phía sau Vân Xuân Sinh, bởi vì hàng trước đều là trưởng bối của mình, hắn gã Mao Sơn3chưởng giáo này cũng không dám chen vào nói, nhưng vẫn luôn nghe, nghe thấy Vân Xuân Sinh nói như vậy, lập tức cả kinh: “Sư bá, con…”

“Ngươi cũng không biết tình huống. Ta biết, ta nghĩ tới nghĩ lui, hắn quá nửa là bí truyền đệ tử của sư phụ ngươi… Sư phụ ngươi vài năm trước đem đại vị truyền cho ngươi, liền dạo chơi thiên hạ, rất có thể khi đó thu Diệp Thiếu Dương này, có lẽ là vì bảo hộ hắn, bởi vậy cũng chưa nói cho ai…”

Phục Minh Tử ngẩn ra, cẩn thận nghĩ, thật sự có khả năng này.

“Diệp Thiếu Dương này còn trẻ, sư phụ ngươi hẳn là sẽ không trực tiếp thu đồ đệ, quá nửa là tính ở môn hạ của ngươi, trên danh nghĩa cũng là đệ tử của ngươi.”

Phục Minh Tử nhìn thoáng qua Thanh Vân Tử bên người mình, lẩm bẩm: “Trách không được hắn đối với người và sự tình của Mao Sơn ta quan tâm như thế.”

Lại nhìn Diệp Thiếu Dương, nhất thời có một loại cảm giác người một nhà, đệ tử của ta đó…

Trong lòng hạ quyết tâm, hôm3nay mặc kệ thế nào, cũng phải từ trên tay Trương Hiểu Hàn đem hắn cứu ra.

Tham Khảo Thêm:  Chương 234: Cường giả kinh khủng

Bên kia, Diệp Thiếu Dương ở dưới linh quang của tám đồng tiền vờn quanh, phi thân tới bên người Trương Hiểu Hàn, hai người bắt đầu đánh quấn lấy nhau.

Trương Hiểu Hàn cũng thu hồi Ngũ Triều Nguyên Khí của hắn, khống chế ở trong tay, không ngừng va chạm với tám luồng ánh sáng vàng trên người Diệp Thiếu Dương, trong lúc nhất thời linh quang bay tán loạn, bóng dáng hai người va chạm, chiến đấu rất kịch liệt.

Toàn bộ mọi người đều rất kinh ngạc bởi biểu hiện của Diệp Thiếu Dương, ai cũng không ngờ Diệp Thiếu Dương lại có năng lực cường đại như vậy, chiến với Trương Hiểu Hàn bất phân thắng bại…

Trần Hiểu Vũ đã bị phế đi, còn có đám đệ tử công hội bị Diệp Thiếu Dương đả thương kia, sắc mặt mỗi người cực kỳ khó coi.

Pháp thuật công hội bên này, chỉ có Quỷ di thờ ơ.

Diệp Thiếu Dương là Địa Tiên, bà ta cũng đã nhìn ra, nhưng chỉ có bà ta biết, thực lực chân thật5của Trương Hiểu Hàn, cách Linh Tiên cũng chỉ có một bước xa, tuy đều ở cùng bài vị, nhưng một trên một dưới, chênh lệch là cực lớn, chẳng qua Diệp Thiếu Dương dù sao cũng là Địa Tiên, bởi vậy không có khả năng nhanh như vậy đã bị đánh bại. Quỷ di đang lẳng lặng chờ đợi, đường xa mới biết ngựa hay, bà ta tin tưởng đánh tiếp mà nói, Trương Hiểu Hàn cuối cùng tất nhiên có thể chiến thắng Diệp Thiếu Dương.

“Oành…”

Diệp Thiếu Dương khống chế tiền tài hình thành linh quang, hội tụ thành ấn ở trước người, va chạm cùng Ngũ Triều Nguyên Khí của Trương Hiểu Hàn, hình thành một lần va chạm cực kỳ mãnh liệt, hai người đều bay ngược ra ngoài, Diệp Thiếu Dương ở không trung điều chỉnh một phen, lảo đảo rơi xuống đất. Trương Hiểu Hàn lại cắm đầu chui vào trên một thân cây xa xa, hồi lâu mới bò xuống được.

Không hẹn mà cùng, hai người hướng đối phương đi tới.

Hai người đều là tóc rối, quần áo cũng rách, vết máu đầy người, nhìn qua rất chật vật.

Trong4ánh mắt Trương Hiểu Hàn nhìn về phía Diệp Thiếu Dương toát ra một tia không thể tin. Hắn không dám tin, Diệp Thiếu Dương lại có thực lực mạnh như vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Quả thật đã xem nhẹ ngươi rồi…”

“Ngươi hiện tại vẫn đang đánh giá thấp ta.” Diệp Thiếu Dương hướng gã vẫy vẫy tay.

Sắc mặt Trương Hiểu Hàn lạnh đi, bước hai chân, hai tay không ngừng kết ấn, trong miệng lẩm bẩm, giữa hai tay dần dần có linh quang tràn ra, ở trên đỉnh đầu hội tụ thành một khối đại ấn, toàn thân xanh biếc, trên tròn dưới vuông, phía trên cùng của đại ấn dựng lên hình dạng một con tiên hạc, đứng một chân ở trên ngọc ấn, ngẩng đầu hướng trời, nhìn qua sống động như thật.

“Linh bảo linh ti ấn!”

Hiện trường có người kinh hô lên.

Ấn pháp, cũng là một phân loại lớn của pháp thuật, có chia ra thực ấn cùng hư ấn, linh bảo linh ti ấn này chính là một loại hư ấn, linh bảo linh ti ấn, là một loại rất cao thâm phức tạp trong ấn pháp, Trương Hiểu Hàn có thể nhẹ nhàng như vậy tế ra, đủ có thể thấy tu vi của hắn, ở trong nhân gian pháp sư, cũng không sai biệt lắm đã tính là đăng phong tạo cực.

Chỉ tiếc, đối thủ của hắn là Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương thấy hắn kết ấn, bản thân cũng dựa theo làm phép, ở trên không đỉnh đầu kết một đại ấn, mọi người lập tức đem ánh mắt dời qua, sau đó đều ngây ra tại chỗ:

Diệp Thiếu Dương kết ấn, thế mà lại giống với Trương Hiểu Hàn, cũng là linh bảo linh ti ấn!

“Diệp Thiếu Dương này, cùng người ta kết ấn giống nhau như đúc, không khỏi quá tự đại rồi nhỉ!” Trong đám người, có người cảm thán.

“Hừ, chỉ sợ hắn làm như vậy, đánh là mặt chính mình.”

Ấn pháp giống nhau, thủ đoạn giống nhau, như vậy cũng không có thành phần tương sinh tương khắc cùng mưu lợi gì, so đấu đó là thực lực cứng, ai mạnh ai yếu, va chạm là biết.

“Sơn dương lại bắt đầu làm màu rồi.” Tứ Bảo tựa vào trên vách đá, lắc lắc đầu.

Phượng Hề che miệng cười.

Ngô Gia Vĩ nhìn Trương Hiểu Hàn, lạnh lùng nói: “Tôi trái lại cũng rất muốn đánh với hắn một trận.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.