Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2386: Bền Chắc Như Thép (1)



“Thiếu Dương anh (cậu) tỉnh rồi, anh (cậu) thế nào, cảm giác không có việc gì chứ?” Hai người cực kỳ kích động.

Tỉnh rồi?

Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, phát hiện đây là phòng ngủ của mình, suy nghĩ lấp đầy từng chút một, nhớ tới tình huống trước khi mình hôn mê: ở trong nháy mắt nguyên thần của mình sắp bị yêu lôi tiêu diệt, hắn như thấy được một điểm linh quang, sáng lên ở phía dưới Đông Hoàng Chung, sau đó, ý thức hắn liền lâm vào trong hư vô. có

“Tôi không sao, mọi người cũng ổn chứ, toàn bộ mọi người.”

“Chúng ta bên này à, có một số người hy sinh, hình như có năm sáu người…” Tạ Vũ Tình nghiêng đầu bắt đầu tính.

“Ai!” Diệp Thiếu Dương từ trên giường nhảy dựng lên.

“Ồ ồ, đừng kích động, là mười hai môn đồ của Đạo Phong, đã chết mất mấy người. Người của chúng ta không có việc gì.”

“Ô… Móa nó, chị làm tôi sợ muốn chết.” Con người đều ích kỷ, Diệp Thiếu Dương cũng không thể tránh được, chỉ cần chết không phải huynh đệ nhà mình… Lại nói, cái gọi là mười hai môn đồ, đều là một đám tử sĩ dưới trướng Đạo Phong, nói trắng ra là bọn họ lúc nào cũng đã làm tốt chuẩn bị hy sinh, bọn họ hy sinh, cũng đã sớm có thể đoán được.

Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn Chu Tĩnh Như, nói: “Em cũng đến đây.”

“Em ngày hôm qua đã tới rồi, gọi điện thoại cho mấy người bọn anh, đều không liên hệ được với mọi người, may

mà Vũ Tình về sau điện thoại cho em, thì ra bọn anh. Em là không hiểu những thứ này, dù sao các anh bình an là tốt rồi.”

Chu Tĩnh Như đột nhiên tựa vào trong lòng Diệp Thiếu Dương, cực kỳ động tình nói: “Hơn một tháng không gặp anh, em vẫn luôn nói cho chính mình, anh nhất định sẽ trở về, may mà… Thượng đế phù hộ.”

“Khụ khụ.” Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, “Anh là đạo sĩ, Thượng Đế không phù hộ anh.”

“Là phù hộ em, để em còn có thể nhìn thấy anh.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 239

Diệp Thiếu Dương đưa tay xoa đầu cô, nhìn Tạ Vũ Tình hướng phía cô đưa tay.

Tạ Vũ Tình bĩu môi, trái lại cũng chưa ghen, chỉ là cố ý trêu hắn.

“Chị cũng không có việc gì chứ?”

Tạ Vũ Tình lắc đầu.”Một nữ cảnh quan có hành trình kỳ ảo tới dị giới, rất mạo hiểm.”

Hình dung vậy… Diệp Thiếu Dương say mất.

Lúc này cửa bị đẩy ra, bọn lão Quách đi đến.

“Thiếu Dương không sao chứ?” Lão Quách quan tâm hỏi.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: “Tiểu Cửu đâu?”

“Thiếu Dương…”

Thanh âm từ phía sau truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu, thấy được Tiểu Cửu, nghiêng người ngồi ở phía sau mình, hướng mình khẽ mỉm cười.

Vẫn là bộ dáng quen thuộc.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương nhất thời dâng lên một sự ấm áp, đưa tay nắm tay cô, nói: “Em sống lại rồi?”

Tiểu Cửu gật gật đầu. “Là vì anh, em mới có thể sống lại.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Anh từng nói, anh chưa bao giờ sẽ khiến mọi người thất vọng.”

Qua Qua nhảy lên, chui vào trong lòng Diệp Thiếu Dương, đầu cọ ở trên cổ hắn. Diệp Thiếu Dương tuy cảm thấy buồn nôn, nhưng cũng xấu hổ đẩy nó ra, đè đầu nó, nhìn qua từng người, ở giữa Tiểu Bạch và Mỹ Hoa đã thấy được Tuyết Kỳ.

Tuyết Kỳ đang cắn một cây kem.

“Ai, tôi nhớ được cái gì nhỉ, chị hình như theo tôi cùng nhau độ kiếp?”

“Ừm.” Tuyết Kỳ liếm một miếng kem, đáp.

“May mà có Tuyết Kỳ, giúp anh chia sẻ uy lực yêu lôi, bằng không anh cũng không chống đỡ đến cuối cùng.” Tiểu Cửu nói.

Diệp Thiếu Dương kéo tay Tuyết Kỳ, lôi về phía bên cạnh mình. Tuyết Kỳ đem tay hắn đánh bật ra, vẻ mặt ngây ngô nhìn hắn, nói: “Cậu trước kia luôn nói tôi không nghe lời nhất, hiện tại biết thiếu tôi không được rồi chứ.”

“Đúng đúng đúng, chị lợi hại nhất, nói. Chị không có việc gì?

“Tôi cũng độ kiếp thành công rồi, giống với Tiểu Cửu, hồn phách sống lại, cuối cùng có thể rời khỏi thân thể này.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1008: Cần phải bảo đảm

“Vậy chị..” Diệp Thiếu Dương hướng trên người cô nhìn lại, nhìn thấy bộ vị nào đó hơi nhô lên của cô.

“Nhưng nán lại lâu trong thân thể này, tôi ngược lại đã thích thân thể này, lại nói tôi muốn luyện hóa thần niệm dạ xoa còn sót lại của Thiên La Dạ Xoa, không có thân thể này thì không được, cố mà làm, làm tiểu cô nương một đoạn thời gian nữa.”

Diệp Thiếu Dương cười lên, cảm thấy vui vẻ vì cô độ kiếp thành công.

“Lão đại, em cũng bị thương!” Chanh Tử đi tới, ngồi tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, vuốt bụng nói, “Trên bụng em bị một tên Bàn Cổ tăng đánh một quyền, thiếu chút nữa đem đan điền em đánh nát, bây giờ còn bị thương, anh xoa cho em chút.”

Diệp Thiếu Dương vươn tay, sau đó xấu hổ cười cười, “Việc này vẫn là giao cho tiểu bạch kiêm nhà em đi. Không làm thay được.”

Sau đó, mọi người mồm năm miệng mười kể lại, Diệp Thiếu Dương biết được toàn bộ tình huống của sự kiện. Đoàn người đều tự thổ nạp dưỡng thường, cũng không cùng nhau thảo luận, hiện tại Diệp Thiếu Dương đã tỉnh, đoàn người đều đem cả sự kiện suy nghĩ từ đầu một lần, Tứ Bảo thở dài: “Tôi hiện tại nhớ lại tình huống cả sự kiện, mọi người biết nghĩ đến đầu tiên là cái gì không? Lão hòa thượng kia, là thật con mẹ nó lợi hại!”

Hắn nói Son Son Thiền Sư.

Nghĩ đến người này, toàn bộ mọi người đều có cảm giác giống nhau.

Đánh với Dương Cung Tử, đánh với Nam Cung Ảnh, đánh với Tứ Bảo… Đánh từng đợt từng đợt, cuối cùng cũng đã bị thương rồi, còn chống đỡ Đạo Phong lâu như vậy, bình tĩnh mà xem xét, đối thủ như vậy, Diệp Thiếu Dương xuất đạo đến nay, cũng chỉ từng gặp được ít ỏi không có mấy.

Cho dù là Quỷ Mẫu La Sát, cũng không có thực lực như vậy. Hóa Xà cũng không có. Các tà vật còn lại, càng không cần phải nói.

“Chỉ có Nữ Bạt, tôi cảm thấy có thể chiến một trận với lão hòa thượng này.” Diệp Thiếu Dương nhớ tới một lần đó ở trong dị giới gặp được Nữ Bạt — ở sau khi hấp thu Vương Mạn Tư, Nữ Bạt biểu hiện ra loại thực lực cực kỳ cường thế kia, đến bây giờ vẫn khiến hắn còn sợ hãi, về phần đám người Hậu Khanh, bởi vì chưa từng thật sự đánh, trái lại cũng không cách nào phán đoán, nhưng Hậu Khanh đã được đặt ngang với Nữ Bạt, đều là thủ lĩnh Thị tộc, thực lực hắn là cũng không chênh lệch nhiều.

Tham Khảo Thêm:  Chương 57: 57: Quỷ Vực

“Ta cảm giác, lão hòa thượng này cũng chưa xuất toàn lực, ít nhất chưa liều mạng đánh một trận, bằng không hậu quả thật sự không biết.” Tiểu Bạch nghiêng đầu nói.

Đoàn người đều gật đầu.

Tứ Bảo cảm khái nói: “Lão hòa thượng này là một trong ba đại thần tăng, có thực lực này, cũng có thể lý giải, chủ yếu là Hiên Viên son trước nay tương đối thần bí, nhân gian không có đồn đại về bọn họ, không giống Hậu Khanh Nữ Bạt, nổi tiếng như ngôi sao trên mạng internet, trên thực lực mà nói, ba đại thần tăng không có khả năng kém bọn hắn.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Tôi có nghi vấn, đã có ba đại thần tăng, vì sao chỉ một tên này, hai người còn lại đâu? Hai người còn lại đâu, vì sao chưa lộ mặt?”

Một câu nói khiến mọi người đều trầm mặc.

Tiểu Mã nói: “Có thể hai kẻ khác đi làm việc gì đó, dạo chơi, tán gái các thứ, chưa chạy về, ùm?”

“Cả nhà cậu biến đi, không có được một câu đúng đắn, không nghe cậu nữa.” Diệp Thiếu Dương nhìn chung quanh, “Quân sự đâu? Quân sự của trẫm đâu?”

“Ở đây.” Lâm Tam Sinh từ trong đám người chen ra, lườm Diệp Thiếu Dương một cái nói: “May mắn Kiến Văn để đi rồi, bằng không nghe người nói “Trẫm, nhất định nổi nóng với người.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Không nói nhảm nữa, mau nói chính sự. Cái gì nhỉ… Ai da, ta bị người nói như vậy, loạn rồi, ta muốn nói gì nhỉ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.