Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 90



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Chuyện gì đang xảy ra, không có tài nguyên bên trong, chỉ có một số tài nguyên thuốc thang và tài nguyên chiến đấu dùng cho việc tác chiến.

Không có mấy thứ như linh hạch.

“Xem ra lão chó này cẩn thận, ra ngoài tác chiến không mang theo tài sản, nhưng đồng thời có nghĩa bên nhà họ Thôi có một kho tàng bí ẩn là cái chắc.”

Phiền toái.

Người đã bị cô xử lý, sao tìm được kho tàng ở đâu?

Chẳng lẽ đợt này hoàn thành là chỉ lấy được một cái mạng và một bộ vũ trang 3,5 tỷ trên người Thôi Dung thôi à?

Được rồi, đã giàu lên hẳn hoi, nhưng A Điêu tham lam, cô cảm thấy cái này còn thiếu rất nhiều.

Bồn Cầu: “Tiếp theo còn đi tới bên tổ chức tội phạm, nói không chừng còn giàu thêm một đợt.”

Ai biết được, nếu Lý Nguyên Thuật cũng xảo trá như thế, e là cô sẽ mất cả chì lẫn chài.

Thay vì hút linh khí của bồn cầu để bổ sung linh năng, A Điêu uống luôn một ít thuốc bổ sung nó. Đồng thời thấy đã tích góp được một triệu năng lực niệm làm cô có phần ngạc nhiên, thế nhưng cô nhanh chóng nhận ra do có mấy người bên Kim Hương tặng cho cô.

Chiến dịch Kim Hương có quy mô càng lớn, tâm trạng của những người đó càng dao động dữ dội.

Bồn Cầu: “Cô không sợ chiến dịch Kim Hương thất bại à. Lỡ như mấy người đó chết hết rồi…”

A Điêu: “Vậy trước khi chết bọn họ vẫn sẽ tặng cho tôi một đợt năng lực niệm đấy. Có tính thế nào thì tôi vẫn không thiệt.”

À, thiếu điều quên mất, Trần A Điêu của Kỳ Sơn là một con nhõi đầu cơ vì lợi ích là trên hết.

Mà đám người bên Kim Hương cũng toàn là tuồng lợi dụng.

Lấy sát phạt tranh giành tiền lãi trong thời đại này, sinh tử dựa vào sức người, xem mệnh trời.

Đừng thấy oan cho bất kỳ ai.

…..

Kinh Đô, Thôi Lương nhận được mật báo của Thẩm Sơn thật. Lúc ấy hắn hãi hùng, không ngờ cha mình tìm ra hang ổ của tổ chức tội phạm.

Đó chính là tài phú đầy trời, có lẽ không thua kém tài nguyên gộp lại của nhà họ Thôi hiện nay.

Vừa nghĩ đến tài nguyên của nhà họ Thôi giờ đây đi đâu, trong lòng Thôi Lương khó chịu lắm.

Thôi Dung chưa bao giờ nhắn nhủ với hắn những thứ này, chỉ cho một ít tài nguyên được phân phối. Nhưng từ Thẩm Sơn, hắn biết mình nhận được chưa tới 3% tài nguyên.

Cái này hợp lý à?

Thôi Lương bất mãn nhưng chẳng dám biểu lộ ra, chỉ muốn nghiên cứu thêm ở Kinh Đô, chờ nắm giữ được nhiều vốn liếng hơn mới đi uy hiếp Thôi Dung lấy tài nguyên. Ví bằng ông ấy không chịu cho, không phải Thôi Lương chưa từng có ý nghĩ không đúng đắn nào đó trong đầu. Tuy nhiên hắn dẹp nó đi rất nhanh.

Nhưng tại thời điểm này, ý tưởng đó lại trỗi dậy một lần nữa.

Bởi lẽ chuyện lớn như thế mà cha lại giấu mình là có ý gì đây? Sợ mình đòi lợi ích à? Thế nhưng dòng chính nhà họ Thôi cũng chỉ là hai cha con bọn họ, ông ấy không tính để cho mình kế thừa?

(P1)

Thôi Lương đa nghi, thậm chí còn hoài nghi có khi nào Thôi Dung có con riêng ở bên ngoài hay không.

Đa nghi dễ có lòng dối gian, có ý tưởng nào đó ngo ngoe. Song hắn vẫn tự nhủ: Lại cho ông ấy một cơ hội nữa. Có lẽ ông ấy giết sạch đám tổ chức tội phạm và lấy được nguồn lực khổng lồ sẽ nói cho mình hay, thậm chí còn chia cho mình mấy thứ tốt. Suy cho cùng mình mới là người thừa kế nhà họ Thôi, con trai ưu tú nhất của ông ấy.

Tuy nhiên sau khi đè bẹp ý nghĩ đó, hắn không dằn lòng nổi lại nghĩ tiếp: Nếu bộ trang phục Xương Sống Sói của ông ấy mang ra cho mình, có lẽ thứ hạng của mình ở trong trường sẽ nhảy lên hơn trăm vị trí rồi, và thực lực của mình… Đến cùng còn có bao nhiêu tài nguyên trong tay ông ấy? Đến cùng tu vi của ông ấy mạnh tới cỡ nào? Phải chăng tiêu sạch tất cả tài nguyên rồi? Để lại mình chẳng có gì cả.

…..

Khi A Điêu dẫn đám người Thẩm Sơn ngồi trên phi thuyền bay đến một điểm đến nào đó, trên một con tàu vũ trụ khác chỉ cách Kim Hương một giờ, Trương Khuyết quyết đoán chuyển hướng.

Về phần một số cấp dưới cũ của nhà họ Thôi ở Kim Hương, hắn để cho bọn họ bất động tại chỗ, cố gắng tránh người của hai nhà Tống Trần. Nếu người nhà họ Vương hỏi thì…

Phía Kim Hương bên này, Quân Tuần tra, nhân viên Học phủ và đội ngũ hoang dã đã vào đúng vị trí của mình. Trong đó cũng có người thuộc các thế lực khác ở Đam Châu được sai tới trợ giúp (cày tiền), họ đã bao vây gần hố đất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 395: Không Phân Biệt Cao Thấp, Giàu Nghèo

Nhưng người nhà họ Vương mẫn cảm, nhận thấy bọn người bên nhà họ Thôi không đến đúng giờ thì nhất thời nghi hoặc, sai người hỏi thăm.

Cấp dưới cũ của nhà họ Thôi nghe theo lời Trương Khuyết bảo, ngầm trả lời: “Đại nhân nhà chúng tôi bị… phục kích, ông ấy lo phía Kim Hương có bên mai phục nhằm vào mình. Lỡ như trong lúc chống lại ma quỷ lại có người ám sát ông ấy thế thì…”

Nhà họ Vương: “!!!!”

Có chuyện như vậy? Không thể nào, hai nhà Tống Trần táo gan thế á.

Nhưng Thôi Dung xưa nay xảo quyệt, hơn nữa lần này là cơ hội duy nhất để ông ta quật khởi. Nếu như ngay cả cái này mà còn chịu từ bỏ, chỉ có thể nói tình thế hiểm trở thật sự. Có lẽ ông ta có đủ manh mối cho nên thà rằng không đến giữ mạng, thậm chí còn gọi người mình về.

Người nhà họ Vương căng thẳng.

Giờ đây Tống Trần mạnh nhất ở Đam Châu, chưa kể trước đó Đại Đô Đốc rõ ràng thiên về phía bọn họ, có khi nào sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt mặc kệ bọn họ suy tính hay không?

Hiện tại nhà họ Thôi đã chạy đi, còn mẹ nó, nhà họ Vương mình vẫn còn ở đây đấy.

So với nhà họ Thôi, nhà họ Vương mình càng giống cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của bọn họ hơn.

(P2)

Người nhà họ Vương cẩn thận quan sát, quả nhiên phát hiện ra chuyện giấu trong đó: Má, Trần Nhiên lòng lang dạ thú, điều tới cả Phong Đình, người đang nắm giữ nhóm vũ trang Lăng Thành!

Hai nhà Tống Trần bên này thì sao. Ngon đấy, không có thêm người khác bên nhà họ Trần, chỉ có một con gà yếu giữ chức vụ Đô đốc mang tên Trần Nhiên ở phía sau trấn giữ. Chủ yếu nhà họ Tống nhiều hơn, ngay cả thằng cháu trai Giang Triều cũng lén xin nghỉ phép trở về làm một đợt phát triển tài nguyên. Anh ta là một người thô lỗ như vậy mà còn nhận thấy có gì sai sai thế là âm thầm bày chuyện với Tống Linh: “Người nhà họ Vương sao thế, cứ bày ra bộ dáng vội vã cuống cuồng, đừng nói đang mưu toan gì đấy?”

Tống Linh nhận thấy có gì đó không ổn từ lâu nhưng lại không rõ tình huống trong phút chốc, trái lại người nhà họ Tống bên kia thì đề phòng, nhắc nhở nhau tránh xa một chút.

Giang Triều chuẩn bị đứng trước người cô ấy sẵn sàng làm cái khiên chắn bằng thịt bảo vệ em gái pháp sư tâm linh nhà mình cho tốt.

Nhưng anh ta lại nhận ra phía trước người ta đã có cái khiên thịt khác.

Là bọn Điền Trung Dã đang đứng đấy.

Trên thực tế giáo viên trường học tới khá nhiều, còn nhiều hơn cả đám học sinh. Suy cho cùng học sinh đạt đến cấp độ F chỉ có 15 người trong khi có nhiều thầy cô đạt tới cấp E phải biết, thậm chí là cấp D.

Chu Giang dẫn người bảo vệ bọn họ, giờ phút này thầy ấy phóng mắt nhìn lướt qua và phát hiện bên đồn Đoàn luyện Lăng Thành có mấy người tới.

Lực lượng không ít, chắc đủ để đối phó sào huyệt ma quỷ rồi.

Thầy ấy thầm nghĩ thế nhưng cứ thấy bầu không khí kỳ quái, đám người bên mấy gia tộc quyền quý này có chuyện gì thế. Ai nấy cứ chiếm vị trí chung rồi tung ra loại phong thái “luôn có điêu dân muốn hại trẫm”.

Ma quỷ còn chưa ra cơ mà!

“Tại sao không ném bom thẳng vào? Có nhiều người như vậy, thanh thế to lớn, đến lúc đó không chia được bao nhiêu linh hạch cả.”

Có mấy con cháu được nuông chiều từ mấy gia tộc, mang IQ chẳng cao bằng học sinh Học phủ Kim Lăng nhưng cứ tự cho mình thông minh, thế là lắm miệng, hỏi một câu ngu đau đớn.

Viên Thuật liếc mắt, trả lời bằng sự mất kiên nhẫn: “Sào huyệt ở nơi sâu mấy trăm mét dưới hố đất. Muốn có hiệu quả đả kích đến hạch tâm thì lực lượng quân sự phải tấn công từ góc thẳng đứng mới đạt tới độ sâu này. Mặt phẳng kia bao trùm ít nhất tận 50 ki-lô-mét, thế thì lãnh thổ lớn cỡ nào mới chịu được sự chà đạp như vậy. Mà nếu oanh tạc được tới mức đó, còn cần chúng ta làm gì?”

Ở lớp A1 bị bọn người mang theo trí thông minh treo lên đánh quá lâu, hiếm khi gặp phải sự ngu đần này. Cuối cùng hắn đã tìm lại được chút tự tin.

Cách đó không xa, đám người Anh Đạt cũng nghe thấy và nhìn sang một số học sinh trẻ tuổi đang bặt thinh bên cạnh Viên Thuật, họ thầm nghĩ: Nhóc này thi văn xếp thứ mấy đây? Top 3? Nhìn không có dáng vẻ ngu ngốc.

(P3)

Rất nhanh, họ theo lệnh Trần Nhiên và các quan chức cấp cao khác.

Bộ phận thông tin của Quân Tuần tra bắt đầu điều khiển, một chiếc máy bay không người lái được thả ra ngay cổng hố đất, mang theo một lượng lớn chất độc chết người bay vào hố đất và bay tới chỗ hang ổ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 86

Và mục tiêu của đám thuốc độc này chủ yếu là đầu độc thai Quỷ Ăn Xác.

…..

Trên màn hình, mọi người có thể nhìn thấy hình ảnh được chụp bởi máy bay không người lái…

“Không đúng lắm, sao không thấy con Quỷ Ăn Xác nào.”

“Lúc trước thiết bị đi vào toàn bị chúng đánh rơi giữa đường, vẫn không khảo sát được tình huống bên dưới sào huyệt. Chủ yếu mấy ngày nay bên chúng ta điều động nhân viên quá thường xuyên hẳn tụi nó đã phát hiện.”

“Pháp sư Quỷ Ăn Xác có chỉ số IQ cao phải biết, đã thao túng là cái chắc…”

“Nhưng thế cũng tốt. Mặc kệ tụi nó có âm mưu gì, chỉ cần đưa thuốc độc xuống dưới sào huyệt để giải phóng khí độc và bọn Quỷ Ăn Xác hít trúng thứ ấy, nó sẽ tiêu diệt những thai nhi đó…”

Những khí độc này được nghiên cứu bởi Viện Nghiên cứu Kim Lăng nhằm vào thai nhi của Quỷ Ăn Xác. Chỉ cần nó có hiệu quả, cuộc khủng hoảng đến từ sự sinh sản của Quỷ Ăn Xác lần này sẽ được giải quyết một nửa.

Trong khi mọi người đang thảo luận, máy bay không người lái sử dụng tốc độ nhanh nhất đi xuống độ sâu dưới hố đất, 100 mét, 200 mét, 300 mét… Đột nhiên!

Phụp phụp phụp, từng màn hình của máy bay không người lái lần lượt lóe lên ánh lửa và tối đen.

Không tốt, bị đánh rơi rồi!

Nhân viên bộ phận thông tin kịp thời điều khiển máy bay không người lái cuối cùng để nó xoay hướng nhưng chỉ có thể chịu đựng được 2 giây.

Trong khoảnh khắc 2 giây sau khi màn hình tắt ngúm ấy, màn hình cuối cùng đã chụp được một đôi mắt màu xanh lá cây mờ nhạt, lạnh lùng và ngoan độc.

Đó là pháp sư Quỷ Ăn Xác.

Thất bại!

Trần Nhiên đang muốn hạ mệnh lệnh thứ hai.

Đột nhiên, đội trinh sát bầu trời thổi còi cảnh báo.

“Có Quỷ Ăn Xác chui ra từ những bụi cỏ và rừng rậm trong khu vực Kim Hương, phía dưới có địa đạo hẳn hoi!”

Tương đương với việc giờ họ đang bị đám quỷ bao vây?

“Số lượng bốn năm ngàn, ít nhất bốn hoặc năm ngàn!”

“Chúng nó đang có ý định đánh úp nuốt binh từ các vị trí của chúng ta!”

“Chú ý chú ý!!!!”

Cảnh báo từ không quân truyền khắp tứ phía, nội tâm nhiều người chấn động nhớn nhác.

Tống Linh cau mày: Tại sao lại như thế được, chẳng lẽ… Bí mật quân sự bị lộ?

Tới cùng thì ai giết ai?

Kim Hương sẽ trở thành nghĩa địa của những người như bọn cô sao?

Có một số người nhìn về phía Trần Nhiên. Nếu hành động này hoàn toàn thất bại và gặp tổn thất nặng nề, như vậy rất có thể Trần Nhiên không chỉ bị cách chức mà còn bị xét nhà diệt tộc.

(P4)

…..

Thay vì đi thẳng đến đích, phi thuyền mắc kẹt trên đường giới hạn màu đỏ bên ngoài phạm vi thăm dò tín hiệu bầu trời.

“Khoảng cách quá xa, tín hiệu rất nhiều, tạm thời không thể chụp được tình huống cụ thể, nhưng đây là hình ảnh từ vệ tinh.”

Thẩm Sơn và những người khác là nhân tài quân sự chuyên nghiệp có tố chất cao, hiển nhiên giàu kinh nghiệm. Chưa kể trong sản nghiệp nhà họ Thôi có vệ tinh được phê duyệt chính thức, sử dụng vệ tinh có thể bỏ qua hệ thống chống trinh sát ở địa phương, đại khái nhìn thấy toàn bộ tình huống trong phạm vi lãnh thổ rộng lớn của toàn bộ điểm đến.

Những hình ảnh này cũng bị A Điêu thấy được. Cô dùng ngón tay di chuyển một số khu vực và nhanh chóng khóa chặt một chỗ.

“Chúng đang ở đây.”

Thật ra A Điêu biết đám người này trốn ở đó từ lâu, thậm chí rành rõ từng cái kiến trúc. Trước đó cô thả Ngốc Thứu đi chính vì để Chim Sẻ theo đuôi theo dõi. Sau khi tiến vào khu vực này, Chim Sẻ kéo dài khoảng cách, nó bị A Điêu điều khiển đi thăm dò khu vực này trên diện rộng, cuối cùng xác định được vị trí hang ổ của đối phương.

Sau đó, Chim Sẻ đặt một con ve sầu cơ giới để giám sát gần đó, đoạn, trở lại bên người cô.

Tuy nhiên giờ đây A Điêu không thể để lộ những điều này. Dẫu gì cho dù Thôi Dung lấy lý do “quan hệ bí mật” để tìm được chỗ này âu chẳng cách nào quá chính xác, còn không đám thân tín như Thẩm Sơn sẽ thấy khó hiểu. Bọn họ có hiểu biết về năng lực và phạm vi thế lực của Thôi Dung.

Thật ra phán đoán của Thẩm Sơn cũng na ná: “Vâng, trang trại của chúng được xây dựng ở đây quá bất thường. Lấy giá trị của các loại cây trồng này, đâu có đủ để chèo chống giá trị đất đai đang ngày càng đắt đỏ, còn không bằng phát triển du lịch.”

Nếu đã xác định được hang ổ người ta, vậy phải lên kế hoạch làm thế nào để tấn công chính xác rồi giết sạch…

Tham Khảo Thêm:  Chương 476: Đại Hội Đoạt Bảo Thiên Sơn

“Động tĩnh không được quá lớn, bằng không tới lúc đó triều đình mở lời, rất dễ bị bọn Trần Nhiên công kích tàn sát dân chúng và làm hư hại kinh tế địa phương…”

Ăn một vài lần thiệt thòi như vậy hiển nhiên sẽ cẩn thận, A Điêu phóng to tầm nhìn của trang trại này từ trên cao, đoạn để Thẩm Sơn nhờ quan hệ để lấy tư liệu từ Cục Điện lực và Cục Thủy lợi. Tiếp theo cô gửi chúng cho người nào đó trước mặt Thẩm Sơn… nhờ người ta phân tích. Thật ra cô gửi cho tài khoản mạng xã hội giả của Chim Sẻ. Chuyện này đâu do Chim Sẻ toan tính mà do chính cô tự làm, dựa vào đám số liệu này để suy tính.

Sau một lát, A Điêu đưa cho Thẩm Sơn bản đồ địa hình đã ghi chú một phần.

Thẩm Sơn vừa nhìn đã thấy trên đó ghi chú khu sản xuất nông nghiệp thật sự và khu dân cư ẩn náu… còn có cả khu năng lượng.

“Đại nhân có mối quan hệ ghê gớm quá, có cả những nhân tài bực này. Xem ra nơi này là ruộng đồng, phía dưới lại là khu dân cư, đó cũng là cung điện dưới mặt đất. Theo độ sâu thế này e không thể tấn công trực tiếp từ trên cao. Đám cướp này thông minh đấy. Tuy nhiên khu năng lượng này lại cho nổ tung ngay được, hủy bỏ hệ thống của bọn chúng.”

“Tốt nhất không nên thu hút sự chú ý của những du khách đó. Có một lớp thuật tàng hình được đặt trên quả bom ánh sáng tốc độ, sau khi cho nổ hệ thống, chúng ta xuống cung điện dưới mặt đất chém giết. Nếu chúng đã thích ở dưới đất vậy thì để chúng vĩnh viễn lưu lại nơi đó!”

(P5)

A Điêu mang theo lớp da giả bộ làm Thôi Dung là thế mà đã làm bọn cấp dưới rất quen.

Thẩm Sơn được A Điêu cho phép, sắp xếp người chuẩn bị tấn công.

…..

Huyện Lĩnh Hoàng, thành phố Ngải, thuộc vùng Đam Châu. Nơi này có một cơ sở hoa cỏ nông nghiệp với quy mô lớn, luôn là một điểm đến du lịch nổi tiếng ở Đam Châu. Người dân địa phương an cư lạc nghiệp. Dựa vào bán buôn nông sản và thu nhập du lịch, họ được coi là người giàu có trong các huyện của Đam Châu. Và điều này cũng dẫn đến dân chúng địa phương ngày càng tấp nập, hơn nữa người sống trên sườn núi cũng rất nhiều.

Trong đó trang trại nghiêng về núi sâu nhất của huyện Lĩnh Hoàng cách xa khu du lịch huyện, dường như còn cố tình chọn nơi hẻo lánh để xây dựng trang trại. Cũng đúng, nơi đây dường như là một nơi chỉ bán nông sản địa phương, không làm phát triển du lịch, nếu không đâu có chọn một nơi hẻo lánh như vậy.

Lọt vào trong tầm mắt là ruộng nương được phá hoang đâu ra đó, cây nông nghiệp tươi tốt, những cánh đồng xanh mướt, trông thư thái tột cùng. Nhưng nào có ai hay có một cung điện khổng lồ dưới lòng đất.

Dưới cung điện khúc khuỷu quanh co, có gần một ngàn tên cướp sinh sống, đó là cái bọn từng dùng thân phận khách du lịch ra vào huyện Lĩnh Hoàng. Thế nhưng đối với bên ngoài, chúng lại chính là đám tội phạm giết chóc cướp bóc tài nguyên để làm giàu.

Phải, đây là hang ổ của tổ chức tội phạm.

Giờ phút này, Lý Nguyên Thuật và các lãnh đạo cấp cao khác còn đang chú ý tình huống của Kim Hương. Đến khi hay tin nhà họ Thôi cũng không tới, Lý Nguyên Thuật khẽ nhíu mày, cảm thấy có phần cổ quái.

Sương Tấn nghi ngờ: “Nhìn biểu hiện của người nhà họ Vương có vẻ họ vô cùng e dè hai nhà Tống Trần. Chẳng lẽ bọn Trần Nhiên xuống tay sau màn, hù tới mức Thôi Dung không dám tới Kim Hương?”

“Việc này có chuyện quái lạ, nếu Thôi Dung không đi Kim Hương chẳng lẽ lại quay về nhà mình?”

“Hình như cũng không.”

Không hiểu sao Lý Nguyên Thuật thấy bất an, cứ cảm thấy có vấn đề gì đó. Song còn chưa đợi gã nghĩ thông chuyện trong đó…

Oang, hệ thống cảnh báo dưới cung điện trong lòng đất phát ra cảnh báo sắc bén. Lý Nguyên Thuật và những người khác khiếp sợ. Tuy nhiên Lý Nguyên Thuật phản ứng thật nhanh, lập tức dùng quyền hạn của mình khởi động hệ thống phòng ngự phản công…

Nhưng không còn kịp nữa.

Viên đạn ánh sáng này không phải là đòn tấn công với sát thương trên diện rộng và gây sức sát thương chết người. Nó chính là đạn ánh sáng chim bay dùng tốc độ là chính, tạo ra vì tốc độ.

Một giây sau khi hệ thống báo động vừa được nhắc nhở, không đợi Lý Nguyên Thuật ra lệnh, nó thật sự đã đánh trúng mục tiêu.

Nó phá vỡ hệ thống năng lượng ở đây.

Mà cũng ngay thời điểm này… A Điêu và những người khác đã điều khiển công cụ bay gầm rú lao xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.