Edit + Beta: Basic Needs
………..
Một phút sau, Nguyệt Tinh Khê mang theo Nguyệt Chiêu Quang tự mình sang chào hỏi. Ba người ngồi trên sô pha, bầu không khí khó tả từ lúc bắt đầu đã kết thúc khi A Điêu mở miệng thốt một câu: “Ăn chưa?”
Dù gì Nguyệt Tinh Khê cũng lớn tuổi hơn, thay mặt tộc họ Nguyệt cảm ơn ân cứu mạng của A Điêu, giọng điệu đầy rập khuôn nhưng cũng coi như thành khẩn, ngó bộ chẳng khinh bỉ người “thích chị dâu” trái đạo đức hồi nãy.
Chỉ cần anh không xem đó là chuyện to tát thì tôi càng có thể xem nhẹ nó.
“Khách sáo khách sáo, tiện tay mà thôi.”
Cô đừng có cảm ơn suông, quà đâu?
Cũng may Nguyệt Chiêu Quang biết điều, lập tức lấy ra một cái túi và đưa qua đầy cung kính. Trong lòng A Điêu sướng rơn nhưng ngoài mặt cô lại uyển chuyển: “Thế này quá khách sáo rồi…”
Nguyệt Chiêu Quang vội vàng bảo cần phải thế, không được bao lâu chuông cửa lại vang lên, đúng dịp anh em tộc họ Lý đến tặng quà.
Nhìn thấy Nguyệt Chiêu Quang họ vẫn chưa nói gì, đến khi Lý Nguyên Khải nhìn thấy Nguyệt Tinh Khê thì ánh mắt dừng lại một hồi lâu.
“Chị Tinh Khê cũng ở đây sao, tốt quá đi.”
Người này bày vẻ niềm nở lễ phép dữ dội, Nguyệt Tinh Khê thì thong dong, câu nệ lễ tiết. A Điêu ngầm trợn trắng mắt, vì thế ra chiều tò mò: “Cậu Lý tới tìm cô nương họ Nguyệt đây? Sao cậu biết cô ấy ở chỗ của tôi?”
Không phải để tặng quà à? Nếu không phải ắt cố tình tán gái? Vậy sao cậu biết được người ta ở chỗ tôi?
Cậu theo dõi chị em tộc họ Nguyệt sao?
Một câu nói chôn hai cái hố, Lý Nguyên Khải sững người lại, tiếp đó cười giả lả giải thích: “Trùng hợp mà thôi, vốn tụi em muốn tới tìm anh Triệu đây này, có thể gặp được chị Tinh Khê là do số may đó.”
Nói xong gã sốt sột đưa quà cảm ơn.
A Điêu ngoen ngoẻn từ chối dăm câu theo thường lệ rồi mới nhận lấy, thuận miệng tò mò hỏi Nguyệt Tinh Khê có phải cô ấy cũng là học sinh Học phủ hay chăng.
“Không phải, tôi học cao hơn họ một cấp, ở Đại học Bắc Xuyên.”
Ba nơi cấp đỉnh tại nước Đường Tống: Đại học Kinh Đô, Đại học Bắc Xuyên và Đại học Minh Hải.
Có thể thi vào toàn là rồng phượng trong dòng người, chẳng qua A Điêu không cho rằng người này sẽ cùng cấp với Trần Tốn, có điều hiển nhiên cô ấy có tố chất tu luyện mà còn là dạng tố chất đáng gờm.
Nếu không bồn cầu sức mấy phân cô ấy vào nhóm cấp cực cao.
A Điêu còn muốn hỏi lại tuy nhiên Lý Chiêu Vũ đã cười khanh khách: “Tuổi anh Triệu còn trẻ thế mà lại có tu vi cao như vậy quá ư là tài giỏi. Từ nhỏ em đã thích mấy dũng sĩ như vầy, thật không biết dạng chị dâu thế nào mới xứng để anh Triệu thích đây.”
Ý của cô ta muốn thăm dò xem A Điêu đã cưới vợ hay chưa.
Nhưng tiếng Trung rộng lớn ảo ma, những lời này rơi vào tai Nguyệt Tinh Khê và A Điêu lại là…
Chị dâu, chị dâu nào?
Nguyệt Tinh Khê không lộ biểu hiện gì, đại ca Triệu Nhật Thiên có vẻ đã tỉnh rượu, bấy giờ đang thưởng thức trà, khóe miệng khẽ nhếch đầy cà lơ phất phơ, nói đầy kiên định: “Chị dâu không chiếm được là người tôi thích nhất.”
Lý Chiêu Vũ: “?”
Mấy người: “…”
Văn học trái đạo đức thăng cấp hay lại là tổng tài bá đạo yêu từ một phía cưỡng ép tình yêu?
…..
(P1)
Toàn là người muốn tu luyện, hai nhóm người rất nhanh rời đi hết.
Lý Nguyên Khải vừa trở lại phòng là biểu hiện thay đổi ngay, đâu còn biểu cảm tán gái khi nãy. Mang theo đôi mắt nặng nề, gã chợt nói: “Sao Nguyệt Tinh Khê lại trở về? Có cô ta, Nguyệt Chiêu Quang như hổ thêm cánh, càng khó đối phó hơn.”
Lý Chiêu Vũ cũng cảm thấy không ổn: “Nghe nói cô ta được Đại học Bắc Xuyên bồi dưỡng trọng điểm, thực lực tăng vọt, hiện tại hãy còn chưa biết được mạnh cỡ nào nhưng đoan chắc ở cấp A trở lên. Anh, chúng ta phải tăng cường điều tra chuyện giữa Hà Lạc và bọn liên minh tội phạm.”
Ban đầu mục đích bọn họ khi đến vùng biển phía Nam là xử ma quỷ cướp tài nguyên, thế rồi chợt hiện chuyện liên minh tội phạm, đây không phải là một con đường có được nhiều tiền hơn sao?
Nếu như thành công, lợi ích cao hơn ra biển giết ma quỷ phải biết.
Chẳng qua…
“Chỉ tại bọn Nguyệt Chiêu Quang ở đây làm em không tiện bảo Triệu Nhật Thiên giao thi thể Hà Lạc cho chúng ta, cũng không biết trên người tên này có cách liên lạc với bọn liên minh tội phạm hay không.”
Lý Chiêu Vũ vừa nghĩ đến vụ mình quyến rũ thất bại còn khiến người ta tạo ra một “chị dâu không chiếm được” mà trong lòng tràn đầy nỗi thất vọng.
Trai mạnh mẽ thời này bị sao vậy, mắc gì bi3n thái như thế chứ.
….
Bên phía chị em tộc họ Nguyệt bị người ta oán trách, Nguyệt Tinh Khê dặn dò Nguyệt Chiêu Quang đôi câu.
“Chú ý khi ở chung với Triệu Nhật Thiên kia. Người này không đơn giản và rất nguy hiểm.”
“Anh em tộc họ Lý hẳn là có mưu đồ với Triệu Nhật Thiên, tâm tư bọn họ bất chính. Nếu em làm phiền chuyện của bọn họ e sẽ bị người ta ngáng chân. Không phải sợ không xử lý được, chẳng qua cần nhìn thấu nặng nhẹ, em tới đây để giết ma quỷ rèn luyện, đừng đặt hơi sức vào hết chỗ khác trừ phi tâm trí em đủ mạnh, có thể tiến hành cùng lúc. Còn nữa trong mắt Đại Đô Đốc không chứa nổi một hạt cát và Kinh Đô là thiên hạ của những người ấy, thành ra dù em thi qua bên đó thì trong tương lai cũng rất khó để vực dậy ở đấy. Suy cho cùng căn cơ của em ở năm châu, như vậy việc giữ gìn năm châu cũng là trách nhiệm của em.”
Giáo dục từ gia đình của tộc họ Nguyệt hoàn toàn trái ngược với tộc họ Lý, bản thân đưa quyết định vì tình hình chung, có thể mang lợi cho mình nhưng không nhất thiết cần hãm hại người khác.
Nguyệt Chiêu Quang gật đầu đồng ý nhưng có một điểm y lại không cho là thế: “Chị, em thấy anh Triệu tốt lắm đó. Em thấy người ta thú vị mà cũng đáng gờm lắm.”
Nguyệt Tinh Khê chẳng nói chẳng rằng.
Người mở miệng nói xằng nói bậy không sợ ảnh hưởng thanh danh của mình, hiển nhiên rất thú vị.
…..
(P2)
Nguyệt Tinh Khê không nói thêm về chuyện hồi nãy của cái anh họ Triệu này bởi lẽ sau khi suy nghĩ, cô càng cho rằng người ta nói bậy bạ cho có.
Đương nhiên, sở dĩ phán đoán như vậy là bởi vì ở gian phòng tiếp khách đó, hai năm rõ mười nút áo sơ mi của cô không cài đã làm cả ngụy quân tử rành rõ diễn trò như Lý Nguyên Khải còn không dằn lòng nổi bèn nhìn thêm đôi lần, nhưng Triệu Nhật Thiên này chẳng nhìn lấy một.
Không nhìn, không thể bởi vì người này si tình chị dâu?
Không, nếu thật sự ôm mối tình si với chị dâu sẽ giảm thiểu tiếp xúc trực diện với cô, tận lực đối thoại với mỗi Nguyệt Chiêu Quang, làm người nghiêm túc đàng hoàng, làm tới mức kỹ lưỡng từng tí.
Nhưng người này lại không, có tò mò thì tò mò, lúc cần nói thì nói, biểu hiện rất tùy ý.
Trong lòng không sự dè chừng, hoặc là không e dè gì hoặc là trong lòng không thẹn.
Nhưng tại sao người này lại nói hươu nói vượn như thế?
Bi3n thái à?
………
Tên bi3n thái A Điêu đang đắc ý ngồi tháo mở và hạch toán thu nhập từ quà cảm ơn.
Thứ cho là linh hạch và di cốt.
Tộc họ Nguyệt cho 10 viên linh hạch cấp 5 + 100 khối di cốt.
Tộc họ Lý cho 15 viên linh hạch cấp 5 + 50 khối di cốt.
Ôi, đúng là mạng của đám con cháu hào môn này quý giá thật mà, quà cảm ơn sung túc và ngập hơi thở đẳng cấp. Phỏng chừng đã cân nhắc về bối cảnh bí ẩn cùng với thực lực bản thân anh Triệu Nhật Thiên, nhờ thế họ không tùy tiện qua loa, còn cố tình biểu hiện ra đẳng cấp của gia tộc mình.
Anh nhìn tôi đưa quà đây này, hễ là linh hạch sẽ không cho dưới cấp 5, vừa đưa tay ra đã có ngay cấp 5, đó là bởi gia tộc chúng tôi có bản lĩnh xử ma quỷ cấp 5!
Anh tiếp tục nhìn tôi đưa quà đi, có mỗi linh hạch cấp 5 còn chưa đủ, muốn tặng là tặng ngay di cốt Thầy Cấm Kỵ chú ý tới. Anh đây đã tới từ gia tộc bí ẩn ắt cũng biết thứ này mới là hàng cao cấp thẳng một đường đúng không.
Hệt như đồng hồ vàng Rolex trong truyện Cổ Hoặc Tử: Người Trong Giang Hồ!
A Điêu quá đỗi hài lòng, hiện tại trong tay cô có 50 viên linh hạch cấp 5, còn di cốt lại hơn 700 khối.
Cô cũng không cần chịu đựng thêm một thời gian ở Hải Thiên Nhất Sắc nữa, càng không có ý định dành thời gian đi quen biết đám con cưng của trời giới năm châu tụ tập ở đây. Dẫu sao cô đã có thêm mười mấy nhóm chat, kiểu gì đám thiên tài này vẫn ở hết trong đó.
Sở dĩ cô lựa chọn Hải Thiên Nhất Sắc cũng bởi nó thuộc quyền quản lý của tập đoàn Hoa Diệu, bên trong khách sạn năm sao có tủ ngân hàng và ngân hàng. A Điêu dùng quyền hạn của mình mở một cái tủ trong đó, bảo quản đồ mình bên trong, có khác chăng cô không trả phòng mà hãy còn tiếp tục thuê.
(P3)
Cô tính toán bết bát nhất, nếu vùng biển phía Nam này cứ phát triển theo đà hung hiểm trước mắt thế này để rồi phòng tuyến nhân loại bị ép lùi lại, đến lúc đó phòng ở có năng lực phòng ngự tại bờ biển sẽ hiếm như lá mùa thu.
Sau khi làm tốt những sắp xếp này, A Điêu mặc kệ mọi thứ, dù gì đã tu luyện một ngày rồi. Cô đang chờ… chờ một người.
Tần Dần đến vào ngày hôm sau, đưa cho A Điêu một huy chương tích điểm.
“Hồ sơ thân phận của anh ở hết trong đó, huy chương tích lũy cũng ghi lại quyền hạn tích điểm của anh, anh cũng có thể đăng nhập vào hệ thống chiến tuyến ven biển năm châu, bên trong có hệ thống đổi điểm tích lũy. Điểm tích lũy trước mắt của anh là 100, cảm ơn anh đã cống hiến vì sự yên ổn của năm châu.”
Sau khi chào kiểu nhà binh xong, Tần Dần vội vã rời đi, phỏng chừng do tình hình chiến đấu ngày càng hung hiểm.
A Điêu lấy được huy chương mình hằng mong đã lập tức đăng nhập kiểm tra, mục đích của cô đâu có phải là đám tài nguyên đó cho nên cô lướt qua ngay, tập trung vào bảng đổi quân công.
Rất nhanh, cô nhìn thấy chức Thập Phu trưởng ngoài biên chế ở vị trí dưới cùng.
Thập Phu trưởng là chức vị tồi tệ nhất của quân bộ, người ngoài biên chế càng kém hơn một bậc. Chẳng qua về cơ bản nó cũng phù hợp với vị trí tiêu chuẩn của quân bộ, được chính thức công nhận, chỉ không nằm trong hệ thống nhận biên chế.
Chỗ xấu là cô chưa được tính là quân nhân chân chính, không cách nào được quân bộ nhận vào làm người một nhà hoàn toàn. Tuy nhiên chỗ tốt ở phần quân đội không có quyền lấy biên chế yêu cầu cô phục vụ trong khi cô lại có thể hưởng thụ đặc quyền vinh quang nhất định.
Bồn Cầu: “Cô muốn biên chế này vì muốn được nhận quân công tiêu diệt ma quỷ, thoát ly tình cảnh dân thường trắng bóc bây giờ của cô.”
Dân thường trắng bóc là gì, là dân chúng bình thường không có chức quyền chính thức. Mặc kệ thực lực mạnh bao nhiêu cũng đều là dân chúng, trừ phi mạnh đến mức không cần chú tâm tới bất kỳ quy tắc nào.
A Điêu đang bố trí cho tương lai của mình, đồng thời đang chuẩn bị làm cho địa vị và quyền hành của mình thoát ly chỗ Trần Nhiên. Cô muốn để Trần Nhiên chịu sự điều khiển của cô, dù cô rời khỏi ông ta vẫn có thể tự mình hình thành hệ thống quyền lực.
Quân công là lối thoát tốt nhất.
“Ngoài biên chế cũng không sao, trái lại còn cho tôi tự do nhất định. Chỉ cần có chức vị này, chỉ cần tôi đánh tới mức đạt được quân công đủ cao, có cái mác ở quân bộ, thế sẽ có ngay địa vị, có luôn đặc quyền, ít nhiều gì khi tiến có thể công khi lui có thể thủ.”
Ràng buộc huy hiệu xong, A Điêu xác định với khách sạn không trả phòng, tiếp đó rời khỏi bờ biển, bay về phía biển.
Cô không biết lúc mình vừa bay tới vùng trời khu biển cả, xa xa trong khách sạn có một người truyền tin đi.
(P4)
“Hắn đi rồi, tới vùng biển.”
Không có phản hồi ở đầu bên kia.
Nhưng trong bóng tối, người bí ẩn A đặt sách xuống, đi khỏi vùng bóng tối với khuôn mặt lạnh căn cắt đầy âm u.
“Người này làm hỏng đại kế của mình, nên giết.”
Đầu ngón tay có một sợi máu giãy dụa nhưng đã bị hắn bỏ vào trong bình.
Ra biển?
Vậy thì tốt thật, có cơ man là ma quỷ thay hắn động thủ.
Một bên khác, Cố Vân Đường đã báo cáo tình huống cho Học phủ, đồng thời đề cập với gia tộc đi điều tra Triệu Nhật Thiên một chút.
“Người này mang lai lịch bí ẩn, con sợ là con cờ của Học phủ nào đó che giấu, có thể gây tổn thất là tốt nhất.”
“Còn nữa Nguyệt Tinh Khê vừa trở về, rất có thể người của các trường đại học khác cũng sẽ chạy về vùng biển phía Nam đánh giành một đợt tài nguyên, xem có thể tìm quan hệ từ Hải Thiên Nhất Sắc để lấy được danh sách hộ thuê hay không.”
Cố Vân Đường đang muốn chấm dứt cuộc điện thoại, chợt bên kia nói một câu: “Không lâu trước đó trong nhà phái một đám người đi, muốn đi tiếp ứng con vì kiểu gì bên con cũng thiếu người, chỉ có mỗi mấy người Thanh Châu cấp B cấp A nọ vẫn không dùng được. Nhưng chẳng biết vì đâu vừa nãy bỗng nhiên mất liên lạc, tình huống bên kia đã hung hiểm thế à? Theo lý thuyết không nên chứ, bác đã dặn trước khi hội hợp với cháu không được ra ngoài vùng biển mạo hiểm, tình huống bình thường bọn họ hẳn đi theo lộ tuyến an toàn, sao thành thế này?”
Cố Vân Đường giật mình, theo bản năng nghĩ đến sự kiện tầng sương mù vừa nghe nói, chẳng lẽ chết ở bên kia?
Nhưng phi thuyền của gia tộc thuộc hàng đỉnh cấp, tầng sương mù không cách nào quấy nhiễu, vậy rốt cuộc chỗ đó xảy ra vấn đề gì?
Anh ta nào hay cách Hải Thiên Nhất Sắc đại khái ba ngàn mét tại vùng biển, đội ngũ trợ giúp của gia tộc anh ta đang nằm chết hết ở đây, thi thể đều đã rét lạnh.
Đầu của một người bị một cái chân giẫm lên, mà ánh mặt trời gay gắt trờ trờ là thế nhưng vẫn không cách gì sưởi ấm sắc mặt tái nhợt của người này.
Tái nhợt tự ma quái, đầu ngón tay khẽ nhúc chích, máu nước của đám xác này bị rút ra, chảy vào quyền trượng của hắn, nhập vào từng tấc từng tấc.
“Quả nhiên giết người có lợi hơn giết ma quỷ nhiều.”
Hắn cúi đầu nói như thể mình đã khám phá ra vùng đất mới.
Khi mấy thi thể biến thành cái thây khô, ngón tay hắn vạch một đường, một đám lửa đỏ như máu chạy qua, đảo mắt đã thiêu trụi sạch bách đám xác người. Đoạn, hắn bay lên, đi về khu B trong vùng biển.