Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 144



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Ngày 11 tháng 11 vào lúc 6:20 tối, điểm check-in Ớt Xanh Da Hổ Số 13 kết thúc việc đăng ký, bầu không khí nơi đây ngó bộ quái lạ.

Bởi lẽ có mấy người trông tài giỏi là thế đã thất bại.

Bọn họ bị mấy người bận đồ đen bắt được.

Trong số những người không vượt qua kỳ thi sơ tuyển, ngoài những người bị thương, có rất nhiều người không bị thương nhưng vẫn bị bắt. Có người mất mát, có người thút thít, có người tức giận, nhưng cũng có người ngậm tăm.

“Tôi bị năm người mặc đồ đen công kích cùng lúc, sao mà thoát ra nổi, đổi lại bất kỳ một người nào trong bọn họ cũng không vượt qua được đâu. Đây không phải là chuyện ngẫu nhiên vì hai ba người vận đồ đen không bắt được tôi bèn kêu thêm người, thậm chí lần theo dấu vết. Như vậy chẳng phải tương đương với bắt bớ có mục tiêu?”

“Tôi cho rằng đấy là lỗ hổng trong quy định.”

Người này bất mãn nhưng điểm được đề cập quan trọng thật, nhiều người nghi ngờ việc này bởi lẽ nó tuyệt không công bằng.

Song nào ngờ trong đó có một thanh niên đầu đinh mãi bặt thinh lại trả lời gã: “Thiết lập của bên trên. Trước hết ưu tiên hàng đầu là biết điều tra và ngụy trang, chạy tới nơi ký tên bất kể giá nào. Trên cơ sở này, chọn kéo dài thời gian ở khắp mọi nơi nhằm tránh né và chiến đấu với người mặc đồ đen để cướp đoạt điểm tích lũy sẽ thuộc về nội dung kiểm tra thứ hai. Nếu điểm đầu tiên không được đáp ứng hiển nhiên mấy anh bị loại là chuyện đoan chắc. Còn thỏa mãn được điều thứ hai nhưng mất đi sự phán đoán, muốn phá luôn trò chơi, đồng thời vẫn bị người mặc đồ đen bao vây kéo đi, âu mấy anh cũng không vô tội.”

Mặt những người phàn nàn cứng đờ, ngỡ chính người đang đâm chọc gã cũng bị loại, bấy giờ thốt lên mấy lời này nhằm giả vờ rộng lượng gì chứ?

Ngặt nỗi gã còn chưa thốt thành lời đã thấy người thanh niên này nhìn giáo viên Viện Lộc Sơn và nói chậm rãi: “Nhưng tôi cảm thấy sau khi hai nhóm người mặc đồ đen vây hãm, còn có đợt bắt bớ thứ ba thứ tư, thậm chí không giới hạn số lượng người mặc đồ đen, và đó là nội dung thi thứ ba, cũng chính là một loại quy định khác. Chẳng hạn như số lần vượt qua và ứng phó với người mặc đồ đen sẽ cho chúng ta đậu vòng này. Cho nên cô mới không lấy đi đồng hồ của tôi.”

Anh ta giơ tay lên, ngón tay chỉ về cái đồng hồ.

A Điêu liếc nhìn anh ta, nhận ra đây là một trong những người được cô cảm nhận có phần tinh thần mạnh nhất trong số 2,000 người đi thi. Có điều anh ta không thuộc trong hệ thống đại học hoặc trung học, có vẻ như đến từ một tổ chức xã hội nào đó.

Tựa như tầng cấp cao trong mười tập đoàn tài chính hùng mạnh tại nước Đường Tống?

“Là CEO chi nhánh thương mại phía Bắc của Công ty Thương mại Vĩnh Nghiệp, tài năng trẻ, mới 24 tuổi đã là CEO, hình như được thuê đặc biệt, lương hàng năm tới trăm tỷ, đó là chưa tính tới phần chia lợi nhuận.”

“Trước đây tuyệt đối thi đậu vào ba trường đại học hàng đầu, hoặc trường top ở hai quốc gia khác, với lại năm mười lăm mười sáu tuổi đã học đại học rồi, thần đồng đấy.”

Có rất nhiều người mang tầm nhìn rộng, đã có người moi ra được danh tính của thanh niên này ra một cách nhanh chóng.

Chu Dịch, thân phận bối cảnh như trên, nhưng thêm một điều bổ sung: anh ta đi ra từ cô nhi viện, còn kém hơn cả rễ cỏ, toàn bộ dựa vào chỉ số thông minh cường đại cùng năng lực cá nhân nhằm dốc sức lên ngôi, một đường lội ngược dòng, phát triển thành bên thắng. Nghe đâu trước khi linh khí sống lại, anh ta sắp được đề bạt đến làm bên tổng bộ, sẽ được đào tạo thành người có quyền quyết định Thương mại Vĩnh Nghiệp trong tương lai.

(P1)

Hoàn toàn không thể xem thường. Giả như trừ bỏ việc linh khí sống lại và bối cảnh gia đình, chỉ mỗi người người này đã đánh bại được tất cả mọi người ở đây.

So với người nắm giữ quy mô tài sản hàng trăm tỷ của ngành thương mại phía Bắc, 1999 người còn lại là gà mờ.

Đây mới là người thật sự dựa vào chính mình gầy dựng ra thành tựu.

Mọi người thốt xao động, A Điêu không dằn lòng nổi bèn nhìn anh ta thêm mấy lần.

Cô giáo bên Viện Lộc Sơn nhìn anh ta và mỉm cười. Cô ta thu dọn mọi thứ, đứng dậy và nói với mọi người: “Chúng ta sẽ kết thúc ở đây, về cơ bản 14 chỗ check-in khác cũng xong việc. Hiện tại tôi sẽ nói với các em tình huống. Theo quy định trước đó, điều kiện đanh thép trong kỳ thi này là dù có bất cứ điều gì xảy ra trong vòng 6 tiếng tới ký tên và trong thời gian không vi phạm quy định, mọi thứ đều được tính là vượt qua kỳ sơ tuyển. Song, chắc chắn nhiều thí sinh đã tìm ra được các quy tắc ẩn khác trong quá trình này. Đúng vậy, có hai điều trong quy tắc ẩn.”

“Thứ nhất, chống lại người mặc đồ đen bắt giữ mấy em hiệu quả, đánh bại một người tính một điểm, trên đồng hồ có đánh giá và ghi chép lại đợt sát hạch chiến đấu.”

“Thứ hai, nếu đánh bại người mặc đồ đen tích lũy điểm đến con số 30, ngay cả khi không thể tới được chỗ ký tên vẫn đạt được kết quả ký tên thông qua 30 điểm miễn trừ, thành công vượt qua kỳ thi sơ tuyển.”

Giáo viên nói xong hai quy tắc đã làm vài người mừng rỡ không thôi, đặc biệt là những kẻ xui xẻo ngỡ mình đã bị loại.

Trời đất, thật sự còn có quy định này nữa?

Kha khá người theo bản năng nhìn về phía Chu Dịch.

Giáo viên Viện Lộc Sơn không quan tâm đ ến phản ứng của những người dự thi, cứ thế tiếp tục tuyên bố: “Người có điểm tích lũy càng cao sẽ được mặc định phân phối cho phòng càng tốt. Đương nhiên nhìn từ ngoài tất cả các phòng nhất loạt giống nhau, chỉ có người dùng mới biết nội dung bố trí cụ thể. Về phần có lợi ích gì thì có là nhóm người dự thi bên ngoài như mấy em cũng không hay, trừ phi đương sự chọn bỏ che giấu hoặc khoe khoang với bên ngoài. Viện Lộc Sơn chúng tôi không màng tới chuyện này. Suy cho cùng một khi mấy em vào ở, bên ngoài không cách gì tới ám sát mấy em, cứ tha hồ mà hưởng.”

Quả nhiên liên quan đến lợi ích sẽ làm mọi người căng thẳng hẳn. Không ai hay mình sẽ được phân cho loại phòng nào, theo lý thuyết xếp hạng càng cao thì phòng càng tốt?

“Bởi vì chuyện sơ tuyển, chúng ta lộ mặt ra khu vực công cộng trong xã hội đã làm tin tức bay đầy trời bấy giờ và Viện Lộc Sơn chúng tôi không có ý định che giấu. Nhưng nhằm bảo vệ sự riêng tư của từng người dự thi, trước khi công bố kết quả đánh giá này cho toàn xã hội, thậm chí là trước khi công bố các giai đoạn đánh giá chính thức khác, chúng tôi nhắc trước cho mấy em thông qua đợt thi này biết rằng xếp hạng sẽ dựa theo điểm số dữ liệu trên đồng hồ các em nộp lên nhưng vẫn phân chia theo các khu vực thi khác nhau. Các em thuộc khu thi Ớt Xanh Da Hổ Số 13, một giờ sau công bố bảng xếp hạng khu này, hai giờ sau lộ ra bảng xếp hạng chung của 15 khu vực thi.”

“Các em có thể chọn công bố tên thật của mình hoặc chọn thay đổi biệt danh, mã nhận dạng đã được mã hóa và không bị tiết lộ.”

“Bây giờ tất cả những người vượt qua kỳ sơ tuyển sẽ đi đến Trận Dịch Chuyển bên tay trái. Các em sẽ được gửi đến trụ sở của mình.”

Ai nấy đi sang Trận Dịch Chuyển, còn lại này biểu hiện, này ánh mắt của những người bị bỏ lại phía sau…

Làm cho lòng người chua xót.

(P2)

Hàng Tú Kim là một người mềm lòng thấy trong lòng khó chịu, nhưng rất nhanh bọn cô nhận ra Trần A Điêu chạy tới.

Tham Khảo Thêm:  Chương 219: - Chương 219

Người bị đào thải thấy cảm động lắm, tiếp theo chỉ thấy cô gái này hớn hở chạy đến bên chiếc xe ba bánh, dùng nhẫn trữ đồ không còn bị niêm phong thu hết đống đồ ăn trên xe, sau đó thì quay lại.

Những người bị loại: “…”

A Điêu thây kệ bọn họ, không phải thi không được à. Ngay cả đợt sơ tuyển còn không đậu thì không phải kém thường thường thôi đâu. Bản thân ai nấy đã đoán trước được, chưa kể đâu phải thi đại học, còn không chết, còn cần người an ủi? Tuy

An ủi cứt ấy.

Ăn quan trọng nhất.

Bên kia người ta chen chúc, Tống Linh kéo cô đến bên người và hỏi: “Mua cái gì thế?”

Lúc trước mọi người vẫn chưa cảm giác gì khi chiếc xe ba bánh xuất hiện vì ai nấy chỉ chú tâm vào cuộc thi. Giờ đây một đám người chen chúc trong Trận Dịch Chuyển, còn bên này lại có món như vừa mới ra lò, còn nóng, mùi quả thực… thơm quá trời.

Tất cả mọi người ghé mắt nhìn cô hết.

A Điêu: “Cậu có biết món tráng miệng bên Diêm Diêm không, là ở bên cửa hàng trụ sở của họ đấy. Tớ đi sang bảo muốn một xe, toàn là đồ mới ra lò, món tráng miệng của họ ngon dữ lắm.”

Nhiêu Tuyết Nhã: “Tớ biết tớ biết, Kim Lăng có chi nhánh nhưng siêu khó mua, mỗi ngày đều phải xếp hàng. Ngày nào tụi mình cũng tu luyện bận rộn như vậy nên đâu có mua được, có lần phải nhờ dì bên nhà họ Điền tới xếp hàng để mua một ít cho chúng mình ăn đó.”

Điền Trung Hương: “Lần đấy cậu ăn nhiều nhất, A Linh còn phải nhường cho cậu.”

Tống Linh: “Khó xếp hàng như vậy mà cậu còn mua được nhiều bực này tại Kinh Đô? Lấy bán sỉ hả?”

Thật ra cô ấy muốn hỏi liệu A Điêu đi cướp sao, mỗi tội cửa tiệm Diêm Diêm lớn cỡ đó, vốn liếng không nhỏ, đằng sau có vốn tư bản còn cao hơn nữa, thành ra sẽ có vũ lực. Sau khi mấy cô bị hạn chế linh năng, xem chừng không dễ gì cướp của người ta được.

A Điêu: “Không cần xếp hàng đâu. Tớ đi sang nói với người phụ trách bên cửa tiệm rằng mình là người Viện Lộc Sơn, các giáo viên của Viện Lộc Sơn đang bận thi cử cho nên mệt muốn chết, thế là lúc trà chiều cần món tráng miệng, hỏi họ có thể phê duyệt đặc biệt không. Tớ trả giá gấp mười lần.”

“Sau đó họ phấn khích dữ lắm, cứ nằng nặc muốn tặng không, không lấy tiền. Tớ là người ăn uống chùa thế à? Đương nhiên vẫn trả cho họ. Họ tốt lắm, còn giảm giá tận 50% cho tớ.”

Cô mặc nguyên một cây đen hệt cách ăn vận của nhóm người đồ đen, trên tay trái còn có đồng hồ chấm xanh của họ nữa.

Đám người: Thế nên cô thì đi mua đồ tráng miệng trong khi chúng tôi đang bận rộn níu lấy điểm tích lũy, vội vàng lỉnh mất và đi ký tên?

Người bên Đam Châu: Xin chào, con chó A Điêu, mày lại xuất hiện nữa.

Giáo viên Viện Lộc Sơn:?? Tôi nói muốn ăn đồ ngọt khi nào?!

(P3)

Hàng trăm người âm thầm gửi cho cô năng lực niệm, nhất là bọn bên Đại học Đông Lâm, bùng nổ hết.

Nhưng A Điêu có cố ý không?

Phải, cô cố ý.

Cô nói xong bèn lấy ra ngay một hộp đưa cho Tống Linh: “Tớ tự mình chọn, toàn là món ngon nhất thôi, bánh phủ sốt trứng muối này, khoai lang phủ biển tuyết này, sinh tố xoài dừa Thanh Thu này, còn có cả bánh crepe ngàn lớp và túi bánh ngọt Thích Thị nữa, siêu ngon! Tin tưởng vào vị giác của tớ đi, không sai đâu!”

Từ Từ Duệ + 555555!

Từ Hàn Trạc + 444444!

Từ giáo viên Viện Lộc Sơn + 777777!

Từ…

Cô biết Hàn Trạc, người mang lòng thầm mến chiếu rọi xuống cả mương. Còn cái người có thể sánh với với mỹ nữ hạng nhất trong Học phủ mười châu ven biển phía Nam, Từ Duệ, bị sao thế?

A Điêu lén nhìn người ta một cái, người ta khoanh tay đứng ở một bên, bên mặt hoàn mỹ tựa lớp hoa mai trùng điệp trong khe núi khi trời đông giá rét, vừa lạnh lùng vừa siêu việt.

Dường như nhận thấy ánh mắt của cô, Từ Duệ xoay đầu lại liếc nhìn cô, mím môi, là dáng vẻ không ưa cô.

Bề ngoài lạnh lùng lạnh lùng, chả thèm ngó ngàng.

Vậy mà sau lưng gửi cho tôi năng lực niệm điên cuồng?

Đột nhiên A Điêu giật mình: A, chị ta thích đồ ngọt hả?

Vậy thì mình càng không cho!

Thế là A Điêu đủng đỉnh lấy ra từng hộp từng hộp đồ ngọt đưa cho bọn Nhiêu Tuyết Nhã.

Ngay cả Trình Chương cũng có, ngặt nỗi chỉ giới hạn trong nhóm sáu người bọn cô, còn những người khác thì không.

Mỗi khi cô lấy ra một hộp, cô lại kéo ra được một đám năng lực niệm.

Lần nào cũng có Từ Duệ, nhưng có kèm theo cả cô giáo bên Viện Lộc Sơn.

Hai người này bền lòng vững dạ đưa năng lực niệm, hơn nữa giá trị năng lực niệm càng ngày càng cao trong khi bề ngoài họ cứ lạnh nhạt như băng, trông đoan trang nghiêm chỉnh là thế.

Bồn Cầu: “…”

Con người đúng là, ha ha.

(P4)

Nhưng A Điêu biết làm người, trước khi Trận Dịch Chuyển khởi động, cô lấy ra hai hộp tặng cho giáo viên Viện Lộc Sơn.

Giáo viên từ Viện Lộc Sơn + 2333333!

Mẹ kiếp, hơn một triệu năng lực niệm!

Cô giáo này nhìn khiêm tốn mộc mạc thế thôi chứ thực ra là một con cá lớn, cấp Sao Trời?

Nội tâm A Điêu kích động.

Cô giáo mừng rỡ nhưng vẫn từ chối khéo léo một hồi: “Chuyện này không được đâu.”

“Dạ đâu, từ đầu cho cô giáo cơ. Người phụ trách kia còn cố tình chọn sản phẩm mới nhất nhờ em giao đấy. Phải mà cô không cần, vậy chẳng khác nào xem em là tên lừa đảo rồi?”

Thẩm Gia Khê thấy A Điêu không vừa mắt, cảm thấy sao con nhỏi bình thường này cứ nhiều lần thu hút sự chú ý của mọi người.

Không xứng đáng.

Vì vậy cô ta cười gằn: “Quỷ kế đa đoan, chẳng lẽ cô không biết lừa lọc?”

A Điêu: “Đương nhiên không phải, việc làm của người trí thức thì sao gọi là lừa gạt được đây.”

Thẩm Gia Khê: “…”

Bất thình lình Chu Dịch bảo: “Đúng là không gọi được.”

A Điêu có chỗ ngoài ý muốn. Cô nhìn Chu Dịch và nói khách sáo: “Ngài Chu đồng ý?”

Chu Dịch: “Dự án Diêm Diêm do tôi nghiên cứu và quảng bá, lần sau muốn ăn gì cứ nói với tôi, tôi để người ta đưa sang.”

Mọi người ngỡ ngàng.

Thương hiệu Diêm Diêm này có lợi nhuận hàng năm vào hàng trăm tỷ ở các khía cạnh, ông trùm ngành thương mại ở đây nè, quá dữ!

A Điêu: “Ôi, thật sao? Cảm ơn anh Chu lắm.”

Từ ngài Chu bay thẳng lên tới anh Chu.

Hai người liếc nhau, nhanh chóng nắm bắt được tư duy của đối phương. Chu Dịch là ông trùm thương mại, đương nhiên không quan tâm tên “lừa đảo” A Điêu này, trái lại vì sao người phụ trách thương hiệu Diêm Diêm lại nhiệt tình giao đồ ăn như vậy? Vì đâu không đánh giá thật hay giả?

Bởi vì Viện Lộc Sơn là nền tảng để bọn họ bán thương hiệu trong khi cả Đường Tống lại không thể tiếp cận được, mặc kệ thật hay không, chỉ cần là thật đã một vốn bốn lời.

Vậy vì đâu thốt nhiên anh ta lên tiếng móc nối với A Điêu?

Bởi vì A Điêu đáng để lôi kéo – đứng sau lưng cô là Triệu Nhật Thiên.

Đây chính là sự nhạy bén rành rành của CEO, đâm ra anh ta tiếp lời ngay, cùng A Điêu lấy lòng giáo viên Viện Lộc Sơn này.

Vậy người ta sẽ nhận lấy à?

Tất nhiên là có, cả hai đều hiểu sâu về các quy tắc, thấy được phong cách của Viện Lộc Sơn.

Quả nhiên giáo viên này mỉm cười nhận lấy, cũng tương đương với việc chú ý tới hai người.

Sức mấy không nhớ? Làm người không cần EQ sao?

Cần chứ.

(P5)

Thiên tài không có EQ sẽ chết nhanh hơn.

Cho nên người giáo viên này đánh giá cao thủ đoạn của bọn cô.

Trong lúc nhất thời, những người khác có biểu hiện khác nhau và đôi mắt nhìn hai người có nỗi phức tạp.

Tống Linh cúi đầu cười yếu ớt.

Chưa hẳn cơ man là người ở đây không thông minh, ngặt nỗi đâu phải ai cũng biết tạo ra hoặc nắm bắt cơ hội như hai người này, thậm chí phán đoán được cục diện và có hành động.

Tham Khảo Thêm:  Chương 154

“Chỉ có lần này thôi, lần sau không thể nào làm theo lệ này nữa đấy.”

“Dạ em biết rồi ạ, trùng hợp mà thôi, khéo sao đúng lúc em nghĩ tới cảnh cô vất vả nên mới đi mua.”

“Thật ra trà sữa tiệm họ cũng khá ngon, món đó…”

Nhìn hai người có qua lại nhiệt tình hệt chị em ruột, thỉnh thoảng còn nhắc tới Chu Dịch, nhất thời giáo viên kia quên bén mất chuyện khởi động Trận Dịch Chuyển.

Một đám người đứng không nhúc nhích trong Trận Dịch Chuyển.

Đám người bị loại bên ngoài vẫn còn đau lòng, hai nhóm người nhìn nhau, bầu không khí ngày càng lúng túng.

Thời gian trôi qua từng phút một.

Người bị loại: Má, còn chưa đi nữa, ở lại làm tổn thương trái tim tụi này?! Xì!

Đám người: “…”

Đáng sợ, Trần A Điêu này là bò xạ hương?

Bò tỏa mùi hương + giao tiếp giỏi như trâu như bò.

Hối lộ giáo viên một cách trắng trợn như vậy… Tại sao không vi phạm quy định! Tại sao!

Họ muốn nhắc nhở giáo viên rằng mình chưa được dịch chuyển nhưng lại không dám vì sợ gây hấn. Làm sao đây?

Ngay cả một nhân vật âm phủ như Âm Thương Hạc cũng ráng nhịn rồi nhịn, nhìn A Điêu bằng ánh mắt chôn sống được cô.

Năng lực niệm được kéo ra liên tục.

Năng lực niệm vốn đã tiêu hết gần đây lại một lần nữa vọt lên 500 triệu.

Úi trời, đẹp!

Dưới ánh mắt oán than hệt lửa giận của một đống người, sau chót vẫn do A Điêu chủ động nhắc nhở. Bấy giờ cô giáo này mới hoàn hồn và khởi động Trận Dịch Chuyển.

A Điêu: Hầy, chờ anh Triệu Nhật Thiên của mình nhận được tiền lương và để lại cho mình một đống của thu hoạch từ việc vơ vét của dân sau hai ngày nữa, mình có thể nâng cấp Bồn Cầu ngay. Cơ mà không phải chuyện nâng cấp đó cần năng lực niệm à? Vậy mình cần năng lực niệm. Đã thế không phải mấy người này sẽ thành con cừu béo của mình à? Đã là cừu béo, làm thế nào không lấy lông cừu được chứ?

Logic này có sai không? Không sai.

Như vậy, mắc cái gì mấy người nhìn tôi bằng đôi mắt ai oán thế này?

A Điêu: Con rồng bé ác độc vô tội giơ vuốt rồng xoắn xuýt sau lưng, chân rồng vẽ vòng tròn trên mặt đất.jpg

…..

Nói rất lâu là thế, có vẻ mọi người ở bên trong Trận Dịch Chuyển tầm 10 phút rồi.

Chỉ trong 10 phút thế thôi nhưng ai nấy cảm thấy từng giây như cả năm. A Điêu đã gặt hái thành công ác cảm của các tầng lớp phía Bắc + Nam + tổ chức xã hội + tinh anh tán tu.

Hầy, cuộc sống ấy mà, cô quạnh như tuyết.

Trận Dịch Chuyển dẫn dọ đến một nơi trong nháy mắt.

Đám người, với cảm xúc bị con quỷ sứ Trần A Điêu chi phối từ đầu, đã ngỡ ngàng.

(P6)

Có lầu gác có biệt viện, chốn này có một cơn mưa đêm khắp Tiêu Tương, trông thấy hồ Bích như khảm lên mặt trăng, gió thổi lá phong rơi, hương sắc khắp vườn hoa.

Nơi này quá tốt, đi đôi với sự ra vẻ của Viện Lộc Sơn.

Giáo viên nhìn đồng hồ, cười bảo: “Bị tôi làm bê trễ một hồi rồi. Đây là trụ sở của khu 13 mấy em và cũng là bất động sản của Viện Lộc Sơn chúng tôi. Sau khi linh khí biến mất, nơi này tạm thời bị đóng kín, không mở cửa cho người ngoài, giờ lại được dùng một lần nữa. Chờ lần kiểm tra này kết thúc, nó sẽ là trụ sở văn phòng đầu não của Viện Lộc Sơn ở Đường Tống. Được rồi, mấy em đi theo sự hướng dẫn của đồng hồ mình để tới nơi ở riêng mình đi.”

Nói xong cô giáo rời đi ngay, có điều trước khi đi con vỗ vai A Điêu, nói lời tạm biệt đầy hiền lành.

Có người coi khinh: Cảm thấy Trần A Điêu này chỉ biết đi một con đường sai lệch.

Cũng có những người đánh giá cao: Đằng ấy xem EQ của người ta đi.

Thậm chí có cả người thờ ơ: Huyết thống không còn, dừng bước trước Vi Quang, Viện Lộc Sơn còn nhận sao? Cùng lắm chỉ tốn hơi làm ba trò vô bổ, làm trò hề cho thiên hạ.

Mọi người nhìn vào khu vườn rộng thênh thênh trước mắt, từng nhà cửa từng gác mái cao chót vót, linh khí dồi dào đến mức ngưng đọng và nhỏ thành giọt nơi nơi, ba bề bốn bên nhất loạt thấy được trận pháp lấp lánh và lá chắn bảo vệ.

Mấy ngàn hộ vệ nghiêm chỉnh, có nền tảng của cấp B.

Dễ sợ.

Tất cả mọi người vội vã đi ra, đi đến nơi cư trú của họ.

Tiêu Ải liếc sang Học phủ Đam Châu một cái và rời đi cùng với người bên Học phủ Thanh Châu.

Rời khỏi rồi, Tiêu Ải nói với Tống Nhị Hồ: “Về sau có thể lui tới với Học phủ Đam Châu nhiều hơn.”

Tống Nhị Hồ: “Bọn họ cũng tốt đấy, dù không được mạnh nhưng… hình như ai cũng thông minh cả.”

Ai đó đã nhận ra từ lâu: “Không ai bị loại trong số 20 người bọn họ, chứ ngay cả lớp học có 30 thành viên của tụi mình đã có 2 người bị đào thải rồi.”

Có thể thấy được chất lượng giáo dục của Học phủ Đam Châu mạnh quá đỗi, Giang Chu và Khúc Giang Nam giỏi thật.

Tiêu Ải liếc mắt nhìn cảnh Chu Dịch tạm biệt A Điêu và nói đầy thong dong: “Bên tôi đề cập tới không phải tổng thể mà là cá nhân, phía bọn họ giấu con cá lớn. Nếu đợt sát hạch tiếp theo có đánh theo nhóm, một số Học phủ và đại học ở mấy khu vực có thể nhắm vào chúng ta vì có trở ngại quan hệ không tốt giữa chúng ta và phía Bắc, cũng như thêm chuyện chiến dịch ven biển phía Nam làm chúng ta có ngăn cách với triều đình. Nếu cục diện bất lợi, ưu tiên cân nhắc liên minh với Đam Châu.”

Tố chất có cao hơn vẫn không thể đối phó với tình hình trong nhất thời. Hiển nhiên điều cậu ta nói là bên trong Học phủ ở Đam Châu có cao thủ.

Giọng điệu Âm Thương Hạc lạnh lẽo, khá quỷ quái âm u: “Có lẽ không chỉ có một con cá lớn thôi đâu, đúng không. Từ Duệ, cậu đề cao Trần A Điêu kia? Ánh mắt này của cậu đúng là…”

Cậu ta hãy còn chưa nói xong thì Từ Duệ đã đi thẳng.

Âm Thương Hạc: “…”

(P7)

Bọn Tống Nhị Hồ: Lại là một ngày thằng cha Âm Chó Già bị Độc Quả Phụ ngó lơ, mừng ghê chạy đi báo cáo thôi, tối nay ăn luôn ba chén cơm.

Cứ bảo Âm Thương Hạc là Quỷ Kiến Sầu* của Học phủ Thanh Châu, mẹ nó, là con nhỏ này mới đúng.

*Quỷ Kiến Sầu: Quỷ thấy là sợ.

Ai nấy ngồi cùng bàn nhiều năm như vậy mà chả thèm ngó ngàng tới cậu ta gì cả.

“Cậu ấy đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi. Một ngày nào đó tôi đặt quan tài trước cửa phòng cậu ấy, lỡ mà đánh nhau thì cậu giúp ai?” Âm Thương Hạc cười lạnh hỏi Tiêu Ải.

Tiêu Ải cũng xoay người rời đi.

Lúc đi trong lòng hãy còn suy nghĩ: Anh cả bảo mình chú ý người của Học phủ Đam Châu, có phải cũng nhận ra bên trong có cá lớn từ đời nào không? Là Trần A Điêu?

Phần tinh thần Âm Thương Hạc mạnh nhất trong ba người, có khi nào cậu ta phát giác được điều gì nên mới bảo không chỉ có một người?

Tiêu Ải trở về nơi ở rồi gửi tin cho anh và chị.

…..

Bên Học phủ Đam Châu hãy còn chưa giải tán, thật ra cái tên Thác Bạt này cũng là đứa ăn hàng. Suy cho cùng đã là người ăn hết mấy chục cân tôm hùm đất của A Điêu giữa đêm khuya, cho nên cậu ta không dằn lòng nổi, nói bằng giọng điệu hệt mấy bà vợ oán than: “Tôi không có món tráng miệng? Không phải tôi chính là chồng tương lai dự phòng của cậu cơ à?”

Viên Thuật: “Còn tôi nữa…”

A Điêu: “Ngay cả xe mà tôi còn đổi rồi thì tôi cần mấy cái lốp xe dự phòng như mấy cậu làm gì?”

Đám đông vừa phân tán, khuôn mặt cay nghiệt của người này lộ ra ngay, ai nấy sợ cô xếp re bèn lập tức tan rã.

Tham Khảo Thêm:  Chương 17: Trường học khiếm thị

Dù sao đồng hồ đâu có chỉ về cùng một hướng.

Tống Linh thả bộ một mình đi trên đường, âm thầm suy tư: Chu Dịch kia không đơn giản, đáng chú ý là lúc anh ta đáp lời khi nãy, anh ta chưa hề bảo sẽ đưa cho tất cả mọi người ở đây, như vậy có ý gì? Có nghĩa anh ta biết đầu tư xã giao không nên nằm ở việc thả lưới mà phải làm cho khoản đầu tư phản ánh giá trị của đối phương, khiến đối phương nhận thức được sự đối xử đặc biệt của anh ta.

Cũng có thể gián tiếp chứng minh Chu Dịch này bỏ những người khác, lựa chọn A Điêu.

Tất nhiên anh ta đã đúng.

Tống Linh tìm được phòng của mình, dợm mở cửa, thốt nhiên cô ấy thấy người ở kế bên mình là… Từ Duệ.

Đẹp thì đẹp thật đấy, làm cho Tống Linh, cũng là con gái với nhau, không khỏi nhìn thêm đôi lần. Ngặt nỗi người ta nhìn cô ấy lại bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Tống Linh: “?”

Trong đầu bất giác lóe lên tiếng A Điêu âm thầm đâm chọt.

Tình địch? Đó có phải là tình địch không?

Tại sao bài xích như thế, chê trách như thế… Không phải đây chính là ánh mắt ganh tị đấy sao?

(P8)

…..

A Điêu vào phòng, cởi áo khoác và giày dép, không kịp kiểm tra tình hình xung quanh mình, trước hết cô xử lý chuyện trên đồng hồ hệt bao người.

Thông tin trên bảng xếp hạng đang chờ cô xác nhận và gửi lên.

Nộp thì chắc chắn sẽ nộp rồi, cô cần năng lực niệm, nhưng…

“Nhìn thái độ của cô giáo kia dành cho tôi, đoán chừng tôi đứng đầu bên Ớt Xanh Da Hổ, cho nên mới đối xử đặc biệt với tôi như vậy vì xem như đầu tư. Chưa kể cô ấy cũng thấy Chu Dịch nọ kia xếp hạng không thấp. Hầy, đúng là yêu thương đến từ hai chiều mà.”

Bồn Cầu: “Tôi cho rằng cô ấy chỉ đơn thuần thấy cô thất đức, mà người thất đức thì sống dài lâu.”

Cậu có thể nói điều gì dễ nghe không?

A Điêu khó chịu, bắt đầu cầm đồng hồ bấm lạch cạch.

Một giờ sau, nhóm thí sinh dự thi tại Ớt Xanh Da Hổ Số 13 đã nhìn thấy bảng xếp hạng.

Lần này trong 2,000 người có tổng cộng 998 người trúng tuyển, lọc ra non nửa số người. Điều này đã chứng minh bản thân cuộc thi vẫn rất nghiêm ngặt, loại ra được số lượng lớn con cưng của mẹ dựa vào tài nguyên để đi lên hoặc chất lượng tổng thể không dùng được; về cơ bản những cá nhân có năng lực đều được nhận hết.

Bộ não và thủ đoạn là thứ đủ dùng ngay.

Nhưng… thật nhiều người trong số 997 người lại phát hiện não mình không đủ dùng.

Một giáo viên nào đó của Viện Lộc Sơn trở về chỗ nghỉ ngơi của mình, mấy giáo viên ở 15 khu gặp mặt ăn cơm, bàn về kỳ thi hôm nay, ăn bánh ngọt cô giáo mang về. Bầu không khí ban đầu tốt quá đỗi, thốt nhiên có người bảo.

“Tôi nói này, có phải khu 13 của cô có con quỷ thất đức không?”

Trong lòng cô giáo giật thót: Này, tôi còn chưa nói mà mấy người đã hay?

Cô ấy đến gần xem thử và sặc luôn cà phê.

Bởi vì ID đầu tiên dài tột bậc, liếc mắt cái đã thấy ngay, đè ép đám đông bên dưới với những cái tên đơn giản làm họ không ngẩng đầu lên được. Cơ mà bọn họ thật sự không ngẩng đầu nổi.

Bởi vì ID này là: Xếp Dưới Tôi Hãy Gọi Tôi Là Ba.

Run rủi làm sao Tiêu Ải đang nói chuyện với anh chị, nhắc tới chuyện trong trường. Vừa bàn tới bảng xếp hạng, cậu ta thản nhiên chủ động quay video gửi cho anh chị mà không đợi họ hỏi, kết quả…

Thằng em tôi có ba mới.

Hai người họ tính là cái gì? Cùng nhau chúc mừng ba?

Tiêu Khiết La: “Có thể đánh chết được người này không?”

Tiêu Cận: “Độc như vậy, dự đoán đánh không chết. Để em điều tra xem, có ý tứ đấy.”

Mọi người ở phía Bắc đã nổ tung.

Là ai? Là ai? Má nó!!! Chắc cú là bọn không biết xấu hổ ở phía Nam!

Kiểm tra kỹ hơn, họ phát hiện tên của thằng cha Âm Thương Hạc chó chết đã biến mất, đích thị cậu ta đã thay đổi biệt danh!

Âm Thương Hạc tắm rửa xong đi ra và phát hiện mình bị chửi là chó.

???

Cậu ta nhìn vào bảng xếp hạng với khuôn mặt đen thui.

Thứ nhất: Xếp Dưới Tôi Hãy Gọi Tôi Là Ba.

Thứ hai: Tề Biệt Viện.

Thứ ba: Trương Sinh Cáp (người bên Đại học Đông Lâm)

Thứ tư: Tiêu Ải.

Thứ năm: Từ Duệ.

Thứ sáu: Chu Dịch.

Thứ bảy: Liên Đình Bích.

Thứ tám: Cao Tàng Kiếm (người của võ quán bên năm châu phía Bắc)

Thứ chín: Khiêm Tốn Làm Người.

Thứ mười: Đoán Xem Tôi Là Ai.

Thứ mười một: Thúy Hoa.

Thứ mười hai: Cát Tường Như Ý.

Phía sau là mấy người Trần Thuật Hà này nọ.

(P9)

Âm Thương Hạc phát hiện mình đứng thứ 12, đúng vậy, cậu ta chính là Cát Tường Như Ý.

Để che giấu chính mình… Nhưng mười người đầu tiên này lại không thèm làm, làm cậu ta ẩn giấu trong sự cô đơn.

Hơn nữa còn bị người ta đổ vấy!

Âm Thương Hạc vốn định thay đổi biệt danh, kết quả phát hiện Tiêu Ải gửi tin sang: Là cậu? Bỏ nó đi! Muốn chết à?

Gì? Vậy cậu ta không đổi luôn.

Âm Thương Hạc yên lặng thu tay lại, chờ Từ Duệ tới chửi mình.

Chờ chờ và chờ… người ta phớt lờ cậu ta.

…..

Từ Duệ nhìn thấy bảng xếp hạng là khi vừa tắm rửa xong, dù gì đã chiến đấu một ngày. Cô ấy nhìn thứ hạng như có điều suy nghĩ, tiếp đó lục lọi toàn bộ bảng xếp hạng.

Chẳng bao lâu, cô ấy tìm thấy cái tên Trần A Điêu ở vị trí hơn 500.

Cô ấy cau mày.

Bên kia, Trình Chương lén lút liên lạc với A Điêu: “Là Nhiêu Tuyết Nhã đổi thành tên của cậu, mang danh giúp cậu? Tớ chậm một bước rồi?”

Bảo Học phủ Đam Châu có nhiều đứa lanh lợi quả thật không sai. Bọn Trình Chương và Nhiêu Tuyết Nhã vừa nhìn thấy biểu hiện của A Điêu lúc trước bèn tỏ tường trong lòng, bắt đầu thông minh phối hợp.

Đáng tiếc Trình Chương lại trễ một bước.

A Điêu: “Đúng vậy.”

Trình Chương gửi sang một icon trợn trắng mắt.

“Cậu làm thế bộ không sợ gây hấn với người ta à?”

A Điêu: “Thì bởi sợ gây chuyện nên mới đổi tên đó.”

Đã kéo được tới một tỷ rồi, sợ gì ba cái chuyện mất lòng người ta nữa.

Lúc ấy Trình Chương nào hiểu nổi, có điều cậu ta đã tỏ tường vào một giờ sau.

Bảng xếp hạng của 15 khu đã xuất hiện.

Ớt Xanh Da Hổ ở khu 13 ngó bộ mất mặt thật đấy, thậm chí cả top 30 mà người hạng nhất bên họ vẫn không vào nổi.

Mẹ kiếp!

Tất cả mọi người đã ngỡ ngàng.

Các khu vực khác quá mãnh liệt, đến cùng trong nước có bao nhiêu người mạnh mẽ chứ? Người hèn hạ xếp hạng nhất đó có tới 350 điểm, ấy vậy mà người đứng hạng nhất trong tổng 15 khu lại tới 2,000 điểm, chó má!

Đến cùng thì sao mà làm được?

“Thành ra Ớt Xanh Da Hổ chúng ta yếu nhất?”

“Không thể nói như vậy, còn chưa thi chính thức, trong khi vòng sơ tuyển vẫn còn rất nhiều yếu tố phức tạp.”

“Tuy bảo thế… Cũng đích xác chứng tỏ người ta mạnh.”

“Khó ghê, vậy mà chúng ta yếu nhất. Hạng nhất của chúng ta không ổn rồi, cứ cợt nhả thế này trong khi không lọt vào xếp hạng top 30. Nhâng nháo tại khu nhà mình thì có ích gì?”

Một đám người vốn chửi người hạng nhất te tua tới nỗi Âm Thương Hạc bị công kích điên cuồng.

Kết quả một giây sau, đám Ớt Xanh Da Hổ nghẹt thở, Tống Linh chống trán, Từ Duệ bặt thinh, Tiêu Ải tiếp tục liên lạc với Âm Thương Hạc, Âm Thương Hạc chuẩn bị đổi tên, người phía Bắc sợ hãi, Chu Dịch xem sặc cả cà phê… Cô giáo Viện Lộc Sơn ở khu 13 pha lại một tách trà, uống trà đè nén sự kinh hoàng.

Bởi vì người hạng nhất của Ớt Xanh Da Hổ đã đổi tên.

ID: Tôi Là Ba Của Lầu Dưới, Lầu Trên Là Vợ Của Tôi Hết.

Mẹ kiếp!

Hiệu quả nổ tung!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.