Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 56: Nếu Chàng Thật Sự Thấy Ngại Thì Cứ Để Ta...



Giang Sở Dung:?!

Sự tấn công bất ngờ của Văn Lăng khiến Giang Sở Dung hoàn toàn không kịp phòng bị, cứ vậy mà bị Văn Lăng hôn trực diện.

Giang Sở Dung đang ngây ngẩn cả người thì đột nhiên cảm thấy bàn tay đang ôm eo cậu của Văn Lăng bắt đầu trở nên không thành thật, nó đang vuốt ve từ bên dưới vạt áo của cậu hướng lên trên——

Cùng lúc đó, Văn Lăng đang hôn cậu cũng có thêm vài động tác cắn liếm ái muội, không hề giống một nụ hôn đơn thuần chút nào, mà lại giống như một loại… trêu ghẹo?

Lòng Giang Sở Dung chùng xuống, cậu cảm thấy Văn Lăng không được bình thường, cậu nắm lấy cổ tay của Văn Lăng, ra sức giãy dụa đẩy hắn ra!

Trong lúc giằng co, cậu cắn rách môi Văn Lăng, máu tươi tràn ra, lập tức tan vào trong nước sông thành một làn sương máu.

Văn Lăng bị đau, trong phút chốc yên lặng buông Giang Sở Dung ra, Giang Sở Dung mới khẽ thở ra một hơi, kết quả một giây sau, Văn Lăng u ám nhìn cậu một cái, sau đó lại nổi khùng lên nhào tới hôn cậu một cách càn rỡ!

Lần này, hắn dùng một tay giữ chặt chiếc eo thon của Giang Sở Dung vào lòng, tay còn lại bóp chặt cái gáy mềm mại của Giang Sở Dung, ép Giang Sở Dung phải đối mặt với hắn.

Môi và răng quấn lấy nhau, cậu có thể nếm được mùi tanh của máu, ngay cả khi đang ở dưới nước, Giang Sở Dung vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng không thể tin được giữa môi và lưỡi của Văn Lăng.

Giang Sở Dung bị hôn đến mức trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng ——

Cũng không biết qua bao lâu, cậu có chút khó chịu ho khan hai tiếng, sắp bị ngạt thở rồi.

Văn Lăng như cảm giác được gì đó, hắn thay đổi một cách hôn khác, đè lên môi Giang Sở Dung, phả một hơi thở mát lạnh vào trong miệng Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung chợt khựng lại, hàng mi dài run rẩy, yên lặng nhìn Văn Lăng.

Bốn mắt nhìn nhau, Giang Sở Dung vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế: “Có phải chàng bị ma nhập rồi không?”

Sau khi câu hỏi này truyền tới, qua một hồi lâu mà Văn Lăng vẫn không có phản ứng lại, vẫn cứ dùng đôi ma đồng đỏ như máu tựa như không có thần trí lạnh lùng nhìn cậu.

Giang Sở Dung khẽ rùng mình một cái, có hơi muốn bỏ chạy.

Nhưng cố tình lúc này, Văn Lăng cảm nhận được điều gì đó, vô thức buộc chặt vòng tay đang ôm eo Giang Sở Dung, lại mạnh mẽ giữ chặt Giang Sở Dung vào trong lòng.

Giang Sở Dung bị buộc phải tựa vào bả vai của Văn Lăng:…

Cậu nhịn không được lại giãy giụa lần nữa, kết quả lại bị Văn Lăng giơ tay lên hung dữ vỗ một cái, khàn giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Giang Sở Dung:?

Im lặng một lúc, Giang Sở Dung phồng má, hết nhịn nổi cả giận nói: “Chàng bị ma nhập hả? Chàng bị sắc ma nhập rồi!”

Sau khi Giang Sở Dung thốt ra những lời này, Văn Lăng trầm mặc trong giây lát, đôi lông mày kiếm của hắn nhướng lên một độ cong nguy hiểm.

Giang Sở Dung cảm thấy Văn Lăng không được bình thường, cậu rùng mình một cái, định bỏ chạy.

Đột nhiên, Văn Lăng đang ôm cậu cả người giật nảy một cái, sau đó giơ tay lên bóp chặt trán, rên lên đau đớn ——

Giang Sở Dung hoảng hồn, mặc kệ bản thân mình vẫn đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, vội vàng đến gần quan sát Văn Lăng một cách nghiêm túc.

Chỉ thấy Văn Lăng bưng trán, hai mắt nhắm chặt, gân cổ nổi lên, vẻ mặt nhăn nhó đau đớn vô cùng.

Giang Sở Dung do dự một lúc, nhưng vẫn lặng lẽ nắm lấy cánh tay Văn Lăng, nhỏ giọng nói: “Chàng không sao chứ? Còn khống chế được không?”

Văn Lăng bị Giang Sở Dung nắm lấy cánh tay, cả người hắn khẽ run lên.

Cuối cùng, hắn thốt ra vài từ qua kẽ răng.

Hắn nói: “Vô Vọng kiếm khí.”

Giang Sở Dung bừng tỉnh, lập tức chuyển sang nắm tay Văn Lăng, dốc hết sức vận chuyển Vô Vọng kiếm khí, đưa toàn bộ Vô Vọng kiếm khí truyền vào cơ thể Văn Lăng.

Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, Vô Vọng kiếm khí tràn ra từ lòng bàn tay, tỏa ra năng lượng thuần dương trong suốt, làm ấm dòng nước ở xung quanh.

Dần dần, cổ lệ khí hung ác trên người Văn Lăng từ từ tan biến, ma khí không ngừng tản ra quanh người cũng chậm rãi thu vào trong cơ thể.

Thấy vậy, Giang Sở Dung thở phào một hơi, nhưng cũng không dám lơ ​​là mà tiếp tục truyền Vô Vọng kiếm khí.

Cuối cùng, sóng dưới đáy nước cũng dịu lại, khí tức của Văn Lăng cũng trở lại bình thường.

Lúc này, hàng lông mi dài rậm của hắn khẽ run lên, hắn mở mắt ra.

Giang Sở Dung vội vàng giương mắt nhìn hắn.

Bốn mắt giao nhau, lúc này huyết sắc trong mắt Văn Lăng đã rút sạch, chỉ còn lại một mảnh đen bóng thâm thúy.

Giang Sở Dung nhìn thấy trái tim cậu lại vô cớ đập mạnh — Thật kỳ lạ, rõ ràng Văn Lăng của hiện tại chính là Văn Lăng của trước kia, nhưng không biết vì sao, cậu lại cảm thấy ánh mắt này có chút gì đó quen thuộc theo một cách khác…

Tham Khảo Thêm:  Chương 11: Chương 11

Lúc này, Văn Lăng liếc mắt một cái đã nhìn thấy vết thương trên môi Giang Sở Dung vừa mới bị cắn rách, hắn trầm mặc chốc lát, mới im hơi lặng tiếng cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Xin lỗi, vừa rồi ta có hơi mất kiểm soát.”

Nghe Văn Lăng nói như vậy, Giang Sở Dung lập tức cảm thấy nhẹ nhõm —— như này mới phải chứ, đây mới là cún con Văn Lăng ngoài lạnh trong nóng hay thẹn thùng.

Nghe xong, cậu mỉm cười, còn vươn tay ôm Văn Lăng một cái: “Không sao, ta không trách chàng.”

Văn Lăng được Giang Sở Dung ôm như thế, không hiểu sao hắn căng cứng cả người.

Cảm nhận được điều này, Giang Sở Dung hơi bất ngờ, sau đó bình tĩnh buông vòng tay đang ôm Văn Lăng ra, im lặng lùi về sau một chút.

Nhìn thấy biểu cảm căng thẳng khó hiểu của Văn Lăng, mặc dù Giang Sở Dung vô cớ cảm thấy thương xót, nhưng cậu cũng không nói thêm gì, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên mặt nước.

Trận chiến trên mặt nước rõ ràng đã dừng lại, Thần Vương Tử Quang và hai huynh đệ Sở Thiên Khuyết đang đứng trên mặt nước đối mặt với nhau từ xa.

Thấy vậy, trong lòng Giang Sở Dung khẽ động, cậu vội nói với Văn Lăng: “Ta lại gần xem bọn họ đang nói gì, chàng điều tức trước đi.”

Dứt lời, Văn Lăng còn chưa kịp đồng ý thì cậu đã nhẹ nhàng lay động hai chân, giống như một con cá màu lam “vèo” một cái bơi tới gần mặt nước.

Văn Lăng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ống tay áo màu lam thanh nhã của Giang Sở Dung đang rộng mở dưới đáy nước, vô cùng phóng khoáng tự nhiên.

Sau một lúc im lặng, hắn lặng lẽ nắm chặt nấm đấm, trên mu bàn tay lộ ra những đường gân xanh.

Mà lúc này, trong mắt hắn lại mơ hồ tràn ra ma khí đỏ như máu…

Giang Sở Dung không chú ý tới tình trạng khác thường của Văn Lăng ở bên này, cậu âm thầm bơi đến gần mặt nước, tìm một đám bèo nước đang trôi nổi làm chỗ ẩn nấp, lén lút trốn ở phía sau nghe trộm cuộc đàm phán giữa Thần Vương Tử Quang và Sở Thiên Khuyết.

Tình trạng của Thần Vương Tử Quang lúc này chật vật vô cùng, nhưng điệu bộ vẫn rất bình tĩnh, ông ta thản nhiên nhìn hai huynh đệ Sở Thiên Khuyết ở đối diện, nói: “Nếu hai vị điện hạ muốn giết ta, thì cũng là giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, đến lúc đó muốn đột phá lên Thần Vương đã khó càng thêm khó. Hơn nữa nếu ta đoán không sai —— đám công tử lúc nãy rình rập giết Thần Vương có lẽ hiện tại cũng đã trở về phục mệnh rồi.”

“Hầu hết bọn chúng đều ở cảnh giới Thiên Hầu hậu kỳ, có sự trợ giúp của Tôn Thượng, thăng cấp lên Thần Vương là chuyện hiển nhiên. Đợi đến khi bọn chúng thăng cấp thành công, hai người các ngươi cũng sẽ không dễ gì được phong tước nữa.”

Sở Thiên Khuyết nghe xong những lời này của Thần Vương Tử Quang, y cười nói: “Tử Quang thúc thúc nói nhiều như vậy nhưng ta vẫn chưa nghe ra thành ý của ông.”

Giang Sở Dung nghe Sở Thiên Khuyết nói vậy, cậu không nhịn được hô lên một tiếng “Hay” trong lòng — Lão già Tử Quang âm hiểm, chỉ biết đe dọa hai huynh đệ Sở Thiên Khuyết, nhưng trên thực tế, Thần Vương Tử Quang mới là người cần phải cầu xin tha mạng nhất lúc này. Bây giờ không đánh đổi một chút lợi ích mà muốn qua ải thì cũng quá tiện nghi cho ông ta rồi.

Nghe vậy, sắc mặt Thần Vương Tử Quang trầm xuống, một lát sau mới nói: “Cháu muốn gì?”

Sở Thiên Khuyết không nhanh không chậm nói: “Ta muốn Tử Quang thúc thúc lập Ma Thánh Minh Ước với ta, thủ hộ ở sông Mê Đồ này cho đến khi ta thăng lên cảnh giới Thần Vương. Nếu ông làm được, ta và đệ đệ sẽ tha mạng cho ông.”

Thần Vương Tử Quang cười nhạt: “Cháu trai không sợ ta liều mạng phản bội lời thề đánh lén hai người sao?”

Sở Thiên Khuyết thản nhiên đáp: “Giết hai người bọn ta rồi, ông cho là phụ tôn sẽ tha cho ông sao?”

Sắc mặt Thần Vương Tử Quang khẽ biến, lập tức lạnh giọng nói: “Có khi Tôn Thượng sẽ cảm thấy ta làm rất tốt.”

Sở Thiên Khuyết thở dài: “Ta cứ tưởng Tử Quang thúc thúc là một người thông minh. Nhưng ta không ngờ ngay cả điều này Tử Quang thúc thúc cũng không hiểu.”

Vừa nói, Sở Thiên Khuyết vừa nhìn Thần Vương Tử Quang bằng cặp mắt sắc bén sáng ngời: “Dù thúc thúc có hữu dụng với phụ tôn đến đâu đi nữa thì vẫn là người ngoài; Cho dù ta và đệ đệ có bị phụ tôn chán ghét đến mức nào thì vẫn là nhi tử của phụ tôn. Mà năm xưa sau khi giết mẫu hậu ông ấy cũng không giết hai huynh đệ ta, vậy thì sau này ông ấy cũng sẽ không giết bọn ta nữa.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 3183

“Còn nữa, thúc thúc không thấy kết cục của những vị Thần Vương hôm nay sao? Ta nhớ rõ năm đó người thân cân với phụ tôn nhất là Thần Vương Phạn Thiên chứ không phải ông.”

Thần Vương Tử Quang căng cứng cả người, lâm vào trầm mặc.

Sở Thiên Khuyết cũng không vội, chỉ lẳng lặng khoanh tay chờ ông ta, bạch y tung bay trong gió, bình tĩnh như thường.

Hồi lâu sau, Thần Vương Tử Quang vẻ mặt âm trầm nói: “Theo ý ngươi đi, lập Ma Thánh Minh Ước. Tuy nhiên, chúng ta còn phải thống nhất một việc.”

Sở Thiên Khuyết: “Việc gì?”

Thần Vương Tử Quang: “Khi trở về Ma Vực, ngươi không được cạn tàu ráo máng với ta.”

Sở Thiên Khuyết thản nhiên đáp: “Chuyện này đương nhiên, những tên tân Thần Vương mới được phong tước kia mang lòng đố kỵ với ta, ta vẫn cần sự trợ giúp của thúc thúc.”

Sắc mặt Thần Vương Tử Quang mới hơi nguôi ngoai: “Cháu thấu hiểu lý lẽ như vậy, hi vọng hai chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”

Sở Thiên Khuyết khẽ mỉm cười, cùng Thần Vương Tử Quang lập Ma Thánh Minh Ước.

Sau đó ba người lần lượt rời đi.

Thấy vậy, Giang Sở Dung thở phào nhẹ nhõm, đang định quay lại dẫn Văn Lăng ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, nam tử bạch y vốn đã bay lên giữa không trung đột nhiên quay đầu lại nhìn về hướng vị trí của cậu, cười cười gật đầu một cái.

Giang Sở Dung giật mình, cậu cũng vội vàng chắp tay đáp lại.

Sở Thiên Khuyết không quay đầu lại, hóa thành ánh sáng biến mất hoàn toàn.

Giang Sở Dung nhìn bóng lưng rời đi của Sở Thiên Khuyết, không khỏi khẽ mỉm cười, thầm nói: Chúc ngươi thành công.

Nói xong câu này, cậu quay đầu lặn xuống đáy nước.

Kết quả vừa quay đầu lại, Giang Sở Dung liền đâm vào lồ/ng ngực rộng lớn của một người.

Cậu giật cả mình, lập tức lui về sau, nhìn Văn Lăng im hơi lặng tiếng xuất hiện ở trước mặt, kinh ngạc hỏi: “Sao chàng lại ra đây?”

Cũng không nói tiếng nào, làm cậu sợ chết khiếp.

Văn Lăng đáp: “Ta đến nghe thỏa thuận của bọn họ.”

Giang Sở Dung cười nói: “Đại hoàng tử rất thông minh, không cần chúng ta phải lo lắng.”

Văn Lăng: “Ừm.”

Giang Sở Dung đột nhiên nhận ra Văn Lăng đang nhìn mình, cậu không khỏi ngước mắt lên nhìn lại Văn Lăng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Văn Lăng lại bình tĩnh dời ánh mắt đi, nói: “Đi thôi.”

Giang Sở Dung sửng sốt một giây: “Ờ…”

Hai người trồi lên mặt nước, trước tiên Giang Sở Dung chuẩn bị đi nhặt xác thuyền bạch cốt.

Nhưng cậu kinh ngạc phát hiện ra, mặc dù thuyền bạch cốt đã bị Thần Vương Tử Quang đánh lật úp, nhưng hiện tại vẫn bình an vô sự, vẫn trơn bóng cứng cáp như cũ.

Khi Giang Sở Dung nhìn thấy tình trạng của thuyền bạch cốt, cậu nhịn không được tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Ma Hồn Binh này thật lợi hại, chịu phải một đòn của Thần Vương mà vẫn không bị tổn hại gì.”

Nói xong còn có chút tiếc nuối: “Nhưng đáng tiếc nó lại là đồ của lão Ma Tôn âm hiểm, không thể mang theo.”

Văn Lăng nghe vậy nói: “Ngươi mang theo cũng không sao.”

Giang Sở Dung: “Hả?”

Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung: “Ngay cả Kiếm Thần mà Ma Tôn cũng dám theo dõi, nếu ông ta muốn tìm ngươi, cần gì phải dùng đến thuyền bạch cốt?”

Giang Sở Dung:…

Hình như cũng đúng, vậy được thôi.

Nhưng Văn Lăng lại nói: “Nhưng dù sao nó cũng là Ma Hồn Binh của Ma tộc, quá bắt mắt, ngươi đem nó cất trước đi.”

Giang Sở Dung nhanh chóng thu hồi thuyền bạch cốt.

Lúc này, Văn Lăng lại lấy từ trong nhẫn trữ vật ra chiếc thuyền bạch ngọc mà hắn đã dùng trước đó, vung tay ném xuống nước.

Hai người leo lên thuyền bạch ngọc, tiếp tục hành trình.

Chẳng mấy chốc, hai người đã bước vào lãnh địa của Nhân tộc. Vừa tiến vào lãnh địa Nhân tộc, Giang Sở Dung đã cảm thấy gió trên sông trong lành hơn rất nhiều.

Lúc này cậu quay đầu lại, nhìn tầng tầng lớp lớp sương mù bao phủ sông Mê Đồ, không khỏi có chút xúc động.

Nhịn không được nói: “Hầy —— Cuối cùng cũng chạy thoát rồi. Bây giờ nghĩ lại, ta cảm thấy mình đúng là lợi hại, không ngờ lại có thể tìm được đường sống dưới tay nhiều Thần Vương như vậy.”

Nghe thế, Văn Lăng liếc cậu một cái.

Lúc này, Giang Sở Dung dang rộng hai tay, dựa nửa người vào khoang thuyền, vạt áo gấm màu lam bị cậu vén lên, lộ ra hai cẳng chân thon dài bắt chéo nhau, trông rất vô tư lười biếng, khóe môi còn mang theo ý cười mỉm.

Gió sông thổi bay mái tóc đen trên trán còn hơi ẩm ướt của cậu, tôn lên gương mặt trắng nõn như ngọc, đường nét khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ.

Chỉ là trên đôi môi đỏ mọng khẽ cong vẫn còn lưu lại một vết sẹo rất dễ thấy.

Khi ánh mắt Văn Lăng rơi vào vết sẹo ấy, con ngươi hắn khẽ lóe lên, sau đó lại yên lặng dời mắt đi chỗ khác.

Tham Khảo Thêm:  Chương 383

Còn Giang Sở Dung sau khi nói câu kia thì bất chợt nhớ ra điều gì đó, lại không nhịn được đi nhìn Văn Lăng.

Cậu nhìn gương mặt anh tuấn lạnh lùng bình tĩnh của Văn Lăng, cùng với đôi môi mỏng hơi mím lại mất tự nhiên, cảm thấy Văn Lăng hẳn là đã triệt để bình tĩnh lại rồi.

Nghĩ nghĩ, cậu mím môi cười, gọi: “Văn Lăng.”

Văn Lăng quay đầu lại, khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ dò hỏi.

Giang Sở Dung nhìn gương mặt điển trai trắng trẻo lúc này lại lộ ra một chút kiêu ngạo lạnh lùng của Văn Lăng, cậu lại bất giác mỉm cười, thần thần bí bí hỏi: “Có phải chàng muốn yêu đương rồi phải không?”

Văn Lăng:……………!

Lập tức, lông mày của hắn giật mạnh một cái, trầm giọng nói: “Bớt nói nhảm đi!”

Giang Sở Dung thở dài, bất đắc dĩ nói: “Chàng thật là, có gì phải ngại ngùng chứ? Chàng cũng đâu phải tu sĩ Chính đạo tu vô tình đạo đâu.”

Văn Lăng câm nín.

Giang Sở Dung thấy Văn Lăng vẫn chưa đạt đến lằn ranh của sự tức giận, cậu liền tự biên tự diễn: “Tục ngữ có câu “ngăn chặn không bằng khai thông”. Chàng vốn dĩ là ma tu, đâu cần phải tuân theo nhiều quy tắc như vậy, nếu điều này thực sự cản trở con đường tu luyện sau này của chàng, vậy thì không thỏa đáng chút nào.”

Văn Lăng hết nhịn nổi, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”

Giang Sở Dung mỉm cười: “Ta muốn nói, nếu ma tính của chàng đã đạt đến ngưỡng lớn nhất rồi, tại sao chàng lại không yêu đương đi? Nói không chừng yêu vào rồi ma tâm của chàng sẽ hoàn thiện cũng nên.”

Văn Lăng:…

Qua một hồi, Văn Lăng mới lạnh giọng nói một cách lạ lùng: “Bây giờ chúng ta phải đến Nhân tộc, ngươi muốn ta phát sinh tình cảm với Nhân tộc sao?”

Nghe thấy câu này Giang Sở Dung sửng sốt một lúc, sau đó cau mày nói: “A… chuyện này có hơi khó.”

Cũng không thể đi lừa gạt thiếu nam thiếu nữ con nhà lành không biết chuyện được.

Giang Sở Dung rơi vào trầm tư.

Văn Lăng đứng cách đó không xa nhìn thấy Giang Sở Dung thật sự nghiêm túc suy nghĩ loại chuyện này, biểu tình của hắn càng thêm cổ quái kỳ lạ, ánh mắt nhìn về phía Giang Sở Dung cũng trở nên ẩn nhẫn không thể giải thích được…

Cũng không biết qua bao lâu, hai mắt Giang Sở Dung đột nhiên sáng lên, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Văn Lăng, nói: “Có rồi!”

Văn Lăng đang nhìn Giang Sở Dung, thấy vậy liền vội vàng quay đi.

Giang Sở Dung không để ý đến sự bối rối của Văn Lăng, lúc này cậu cười híp mắt, rất chi là đắc ý nói: “Mặc dù bây giờ chàng không thể tìm một Nhân tộc để yêu đương, nhưng thực ra có rất nhiều cách để giải tỏa. Đợi sau khi chúng ta đến Nhân tộc rồi, chúng ta tìm vài cửa tiệm, ta sẽ mua cho chàng một ít đạo cụ và thoại bản có liên quan đến chuyện ấy. Chàng có thể tự chơi một mình, có lẽ cũng không cần yêu đương đâu nhỉ?”

Văn Lăng:……!

Đến nước này thì không thể nhịn được nữa rồi, Văn Lăng đứng bật dậy, lạnh giọng nói: “Đầu óc của ngươi bớt nghĩ đến mấy thứ linh tinh này đi, ta không cần!”

Giang Sở Dung vội vàng ngồi thẳng dậy, bất ngờ nói: “Sao lại không cần? Ta sẽ mua cho chàng, cũng đâu cần chàng phải tự mình đi mua mà.”

Nghĩ tới đây, Giang Sở Dung lại bưng má cười, nhẹ giọng nói: “Nếu chàng thật sự thấy ngại thì cứ để ta dạy riêng cho chàng trước cũng được.”

Văn Lăng vốn định bước vào khoang thuyền không muốn nghe Giang Sở Dung nói nhảm nữa, nghe thấy vậy đột nhiên khựng lại.

Nhưng một giây sau, hắn xoay người, “xoẹt” một tiếng vén rèm thuyền lên, đi vào.

Màn thuyền lại “xoẹt” một tiếng rơi xuống trước mặt Giang Sở Dung, lắc lư qua lại.

Giang Sở Dung nhìn màn thuyền đung đưa qua lại, sửng sốt một giây, nhỏ giọng lầm bầm: “Gì thế, sao lại không được tự nhiên như vậy.”

“Vậy mà lại là Ma tộc, nói ra ai tin chứ.”

Lúc này, trong khoang thuyền, Văn Lăng đang khoanh chân ngồi, sau lưng là tấm rèm thuyền lắc lư qua lại, lòng của hắn cũng hiếm khi chênh vênh bất ổn.

Tâm trí hắn tràn ngập những lời mà lúc nãy Giang Sở Dung bưng má cười nói với hắn.

Lúc ấy, mi mắt đôi mày xinh đẹp của Giang Sở Dung cong cong, cậu cứ mỉm cười nhìn hắn như vậy, đôi môi mỏng đỏ mọng khẽ mấp máy, nhẹ nhàng nói: “Nếu chàng thật sự thấy ngại thì cứ để ta dạy riêng cho chàng trước cũng được.”

Dạy riêng cho chàng…

Văn Lăng hít sâu một hơi, hai mắt lại ẩn hiện màu đỏ tươi, ngay sau đó, cả người hắn phát ra Vô Vọng kiếm khí, diệt trừ ma khí ——

Thế nhưng ma khí nhiều như vậy, cứ tuôn ra hết đợt này đến đợt khác, làm sao có thể diệt trừ hết trong một lúc được chứ?

———–

Tác giả

– Văn Lăng: Dạy đi! Mong là sau này em nói được làm được.

– Giang Sở Dung:……………..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.