Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 68: Hạ): Eo Nhỏ Thì Có Gì Sai?



Khi Giang Sở Dung gặp lại Bạch Thần Băng, Bạch Thần Băng đã thay một bộ đồng phục đệ tử cấp cao màu đen thêu chín ngôi sao của môn phái. Trên đầu đội phát quan ngân long, ở dưới ánh mặt trời, những sợi chỉ bạc kia tỏa sáng rực rỡ, rất sang trọng và ưu nhã.

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó, Giang Sở Dung liền chú ý đến bội kiếm hoa văn ngân long tuyệt đẹp bên eo Bạch Thần Băng.

Là Pháp Kiếm cấp Thiên.

Sửng sốt một lúc, Giang Sở Dung ngạc nhiên hỏi: “Đây là Bạch Hồng Kiếm sao? Thằng cha Bạch Cẩn Du chịu khai ra rồi hả?”

Bạch Thần Băng nghe vậy, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ xấu hổ: “Không phải, đây là kiếm phụ của sư tôn, tạm thời để ta dùng.”

“Hôm nay ta tới tìm Giang sư đệ cũng là vì chuyện này.”

Giang Sở Dung vội vàng nghiêm túc nói: “Xin sư huynh cứ nói, đừng khách khí.”

Sắc mặt Bạch Thần Băng hơi trầm xuống: “Nói thật với Giang sư đệ, ta vừa mới trở về từ Hình Đường.”

Tim Giang Sở Dung đập mạnh một cái, thảo nào y lại ăn mặc trang trọng như vậy.

Bạch Thần Băng lại nói: “Hình như Kỳ Chân trưởng lão đã bí mật liên lạc với Bạch Cẩn Du. Bây giờ Bạch Cẩn Du có chết cũng không chịu thừa nhận hắn ta đã hại ta. Có bí pháp bảo vệ linh hồn của Bạch gia, tạm thời cũng không thể sưu hồn hắn ta. Tình hình đang rơi vào thế bế tắc.”

“Mặc dù đã sử dụng Đá Vấn Tâm, nhưng Bạch Cẩn Du không phải là thủ phạm thực sự đã hại ta, hắn ta không chân chính tham gia vào chuyện này, cho nên chỉ cần hỏi hắn ta có từng hại ta không, hắn ta sẽ phủ nhận. Hắn ta chỉ thừa nhận mình mơ ước địa vị của ta, nhưng điều này… còn lâu mới đủ để xử tử hắn ta, cùng lắm là bị phạt cấm túc mà thôi.”

“Chắc chắn Bạch Vân Hạn đã dự liệu được chuyện này từ lâu. Ông ta biết nếu có chuyện gì xảy ra, ông ta sẽ gánh chịu mọi hình phạt thay cho Bạch Cẩn Du, để Bạch Cẩn Du vẫn có thể tại ngoại.”

“Hơn nữa khoảng thời gian ta ở Bạch gia hầu như đều ở trong tình trạng hôn mê, rất nhiều tình tiết không thể nói rõ được, cho nên càng thêm khó khăn. Lần này ta tới là muốn nhờ sư đệ đến Hình Đường làm nhân chứng, như vậy cơ hội thắng sẽ cao hơn.”

“Bằng không, nếu Bạch Vân Hạn đuổi đến, tình hình sẽ càng phức tạp hơn.”

Nghe vậy, Giang Sở Dung cau mày: “Chưởng môn không ra mặt sao?”

Bạch Thần Băng trầm mặc chốc lát, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ: “Sư tôn của ta cũng đã gửi thiếp mời cho chưởng môn, nhưng hình như dạo này sức khỏe của chưởng môn không tốt, tạm thời không thể để tâm đến chuyện này.”

Nghe đến đây, trong lòng Giang Sở Dung khẽ động — Kỳ thật chưởng môn vẫn chưa từng tỉnh lại, chỉ là Cố Minh Tiêu giả dạng mà thôi.

Mà thái độ của Cố Minh Tiêu ngay từ đầu đã sẵn lòng giúp đỡ Bạch Thần Băng.

Nhưng hiện tại Cố Minh Tiêu có thể giúp, nhưng lại không giúp, như vậy chỉ có một khả năng —— Cố Minh Tiêu tu luyện công pháp Ma đạo đã xảy ra vấn đề, hắn sợ giả dạng chưởng môn sẽ bị người khác phát hiện.

Cho nên lúc trước Cố Minh Tiêu mới muốn tìm cậu làm việc sao?

Giang Sở Dung đột nhiên thông suốt — Không sai, ngay cả khi Cố Minh Tiêu có người yêu là Ma tộc cảnh giới Thiên Hầu, tuy nhiên tất cả công pháp cấp Thiên mà lão Ma Tôn âm hiểm truyền lại cho các Thần Vương đều có vấn đề, chứ đừng nói đến công pháp mà người yêu của Cố Minh Tiêu lấy được.

Mà hiện tại Cố Minh Tiêu đang ở cảnh giới Khuy Thiên, hắn còn tu luyện Vô Vọng Kiếm Quyết chí cao vô thượng, nếu như công pháp Ma đạo không đúng, vấn đề song tu Chính Tà quả thực rất lớn.

Có lẽ Ma Tôn cũng đã lường trước được điều này, nên mới để cậu đến đánh cắp Vô Vọng Kiếm.

Bây giờ Vô Vọng Kiếm Phái nhìn thì có vẻ bất khả xâm phạm, nhưng trên thực tế lại có sơ hở ở khắp mọi nơi.

Nhưng cho dù hiện tại Vô Vọng Kiếm Phái tràn ngập nguy cơ như thế nào, nếu Giang Sở Dung đã lập Thiên Đạo Minh Ước với Cố Minh Tiêu thì cậu sẽ không tùy tiện bội ước.

Hơn nữa mối quan hệ giữa cậu và Bạch Thần Băng tốt đến vậy, cậu nhất định phải giúp y.

Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung quyết đoán nhìn Bạch Thần Băng nói: “Không thành vấn đề, nếu đã như vậy, ta sẽ đi một chuyến với Bạch sư huynh.”

Bạch Thần Băng nghe vậy bất giác cười một cái nhẹ nhõm, sau đó liền nghiêm túc nói: “Ừm, có điều Giang sư đệ chỉ cần cố gắng giải thích rõ ràng là được, không cần quá áp lực. Được thì tốt, không được thì ta sẽ nghĩ cách khác.”

Giang Sở Dung nhướng mày cười: “Yên tâm đi, mồm mép của ta lợi hại như vậy, ta đảm bảo sẽ khiến cho Kỳ Chân trưởng lão á khẩu tại chỗ.”

Bạch Thần Băng mỉm cười, mới đầu trong lòng còn có chút u ám nhưng bây giờ đã sáng sủa hơn nhiều.

Khi Giang Sở Dung và Bạch Thần Băng chạy đến Hình Đường, liếc mắt liền nhìn thấy Bạch Cẩn Du và Bạch Lăng Vũ đang quỳ trong sảnh, trên người chỉ mặc một kiện quần áo mỏng, tóc tai bù xù.

Nhưng lúc này, biểu cảm của bọn chúng rõ ràng đã bình tĩnh hơn hôm qua rất nhiều.

Ánh mắt Giang Sở Dung chuyển động, sau đó lại ngẩng đầu, chỉ cần liếc hai cái trong lòng cậu đã nắm bắt tình hình.

Hiển nhiên, trưởng lão râu đen ngồi uy nghiêm trong đại sảnh chính là trưởng lão của Hình Đường, còn người ngồi bên cạnh trưởng lão Hình Đường, mặc một bộ lễ phục màu xanh ngọc hoa lệ, khuôn mặt tuấn tú trẻ trung, quá nửa chính là Kỳ Chân trưởng lão trẻ tuổi nhất.

Trường Xuân trưởng lão đang ngồi trên ghế bát tiên dưới đại sảnh với vẻ mặt khó coi.

Nhìn vị trí chỗ ngồi, lại nhìn những người có mặt ở đây, Giang Sở Dung đã hiểu rõ —— Rõ ràng trưởng lão của Hình Đường và Kỳ Chân trưởng lão đồng lòng với nhau, chẳng trách một mình Bạch Thần Băng lại không chống chọi nổi.

Trường Xuân trưởng lão ở đây, không nói có giúp được hay không, chỉ cần không gây chuyện đã mừng lắm rồi.

Trường Xuân trưởng lão vừa nhìn thấy Giang Sở Dung, hai mắt liền sáng lên, nói: “Nhóc Giang cuối cùng cũng tới rồi, hai thằng nhãi họ Bạch này mở miệng ra là nói bậy nói bạ, tức chết ta rồi, ngươi mau đến làm chứng cho sư huynh ngươi đi!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 169

Nghe thấy giọng điệu này của Trường Xuân trưởng lão, không hiểu sao Giang Sở Dung cảm thấy có chút bất đắc dĩ, Bạch Thần Băng ở bên cạnh cũng nhìn cậu bằng ánh mắt không biết làm sao.

Không để ý tới Trường Xuân trưởng lão, Bạch Thần Băng đi thẳng đến chính giữa Hình Đường, hành lễ với trưởng lão Hình Đường, nói: “Trưởng lão Hình Đường, nhân chứng của ta đến rồi, xin hỏi có thể tiếp tục thẩm vấn không?”

Nghe vậy, trưởng lão Hình Đường lạnh nhạt gật đầu: “Được.”

Giang Sở Dung bước tới, định kể lại những gì mắt thấy tai nghe ở Đoàn Kim Thành, nhưng trưởng lão Hình Đường đã quát lên: “Người dưới sảnh, tại sao không hành lễ với trưởng lão?”

Giang Sở Dung:?

Cái trò hề này chơi nát luôn rồi, còn chưa chịu thôi hả?

Lần này, cậu còn chẳng thèm khách khí, nhướng mày lên, còn hung hăng càn quấy hơn cả trưởng lão Hình Đường: “Ta là đệ tử của chưởng môn, nên hành lễ gì?”

Dù sao bây giờ cậu cũng đã có giấy phép giả ngầu do Cố Minh Tiêu cấp cho, muốn giả như thế nào thì giả như thế ấy.

Trưởng lão Hình Đường:?

Ông ta nhíu mày, đang muốn chất vấn thì Kỳ Chân trưởng lão ngồi bên cạnh đã lên tiếng: “Vị tiểu đệ tử này quả thực là đồ đệ chưởng môn mới thu nhận, Lưu sư huynh không cần thắc mắc, cứ để cậu ta nói.”

Trưởng lão Hình Đường kinh ngạc, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, nhưng Kỳ Chân trưởng lão đã nói như vậy, ông ta tạm thời bỏ qua đoạn này, ho khan một tiếng nói: “Vậy ngươi nói đi.”

Giang Sở Dung nhìn mặt đoán ý, hơi an tâm một chút —— Xem ra mối quan hệ giữa trưởng lão Hình Đường và Kỳ Chân trưởng lão không quá sâu sắc, nếu không thì ngay cả thân phận của cậu cũng sẽ không biết được.

Nếu như không quá thắm thiết, vậy thì vẫn còn đường gỡ gạc.

Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung lập từ từ bỏ ý định phóng đại lúc ban đầu, trước hết chậm rãi nói ra những gì mắt thấy tai nghe ở Đoàn Kim Thành.

Thậm chí cậu còn nói cả loại rượu và món điểm tâm mà cậu đã ăn uống khi nói chuyện với đào nương.

Mọi người trên dưới sảnh đường đều bày ra vẻ mặt quái gở.

Cuối cùng, trưởng lão Hình Đường ho khan một tiếng nói: “Vậy làm sao ngươi biết lúc đó Bạch Thần Băng đang bị nhốt trong tù, lập tức đi cứu người chứ? Ngươi có biết hành động này của các ngươi rất giống như đang đóng kịch, cố ý dàn cảnh vu oan cho người khác, làm sao thời cơ lại có thể vừa vặn như vậy chứ?”

Giang Sở Dung mặt mày bình tĩnh đáp: “Danh sách đúc kiếm của Bạch sư huynh trong môn phái đã dài đến tận năm sau rồi, lúc đó ta muốn xem thử liệu mình có thể giải độc cho Bạch sư huynh hay không, nhân cơ hội này thiết lập mối quan hệ tốt, gia nhập vào đội ngũ, vì vậy ta đã cả gan lẻn vào Bạch phủ. Lúc này mới phát hiện sự tình không đúng.”

Trưởng lão Hình Đường: Lý do này… có hơi kỳ quái, nhưng đúng là có thể chấp nhận được.

Bạch Thần Băng ở một bên không khỏi âm thầm liếc nhìn Giang Sở Dung.

Kỳ Chân trưởng lão lúc này lại chậm rãi nói: “Còn có một chuyện cũng rất khả nghi, ngươi rõ ràng có thể ngự kiếm hoặc dùng pháp khí phi hành để đưa Bạch Thần Băng và những người khác trở về môn phái, tại sao lại phải ngồi xe ngựa dắt bọn họ đi diễu phố? Chẳng khác nào cố ý bôi nhọ danh dự của bọn họ, rõ ràng ngươi đã chuẩn bị hết thảy rồi mới hành động.”

Giang Sở Dung mỉm cười: “Chuyện này đúng là không khéo, nhưng mà tình thế bắt buộc.”

Kỳ Chân trưởng lão cau mày: “Tại sao lại là tình thế bắt buộc?”

Giang Sở Dung nhún vai: “Tại ta nghèo đó, ngay cả một thanh pháp kiếm đàng hoàng cũng không đúc nổi, huống chi là pháp khí phi hành. Bằng không, ta đã không cần phải vắt óc đi lấy lòng Bạch sư huynh rồi.”

Vừa nói, Giang Sở Dung vừa chân thành lấy ra nhẫn trữ vật: “Nếu Kỳ Chân trưởng lão không tin, ngươi có thể kiểm tra thử, thanh pháp kiếm mà ta có cũng chỉ ở cấp Hoàng mà thôi, ngự phong còn chậm hơn cả cưỡi ngựa kỳ lân.”

Kỳ Chân trưởng lão:……………

Nửa ngày sau, ông ta cười lạnh nói: “Ngươi là đệ tử của chưởng môn, làm gì mà một thanh kiếm cũng không đúc nổi?”

Giang Sở Dung im lặng một lúc, sau đó bất lực cụp mắt xuống thở dài: “Trưởng lão không biết đó thôi, ta là đệ tử được sư tôn bí mật đào tạo, vì muốn mài giũa ta, sư tôn đã hành hạ tâm trí ta, bỏ đói cơ thể ta. Cho nên chẳng cho ta bất cứ thứ gì, đợi ta lên cảnh giới Pháp Tướng rồi mới đúc kiếm cho ta.”

Nhất thời, cả đại sảnh không một ai lên tiếng, lặng ngắt như tờ.

Cuối cùng, Kỳ Chân trưởng lão lạnh giọng nói: “Nói suông không có bằng chứng.”

Trưởng lão Hình Đường phản ứng lại: “Đúng vậy, nói suông không có bằng chứng.”

Sắc mặt Bạch Thần Băng trở nên ngưng trọng —— Vừa rồi Kỳ Chân trưởng lão và trưởng lão Hình Đường cũng dùng câu này để chặn miệng y hết lần này đến lần khác, bây giờ lại dùng để bịt miệng Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung chợt mỉm cười, sau đó cậu nhìn Kỳ Chân trưởng lão một cách sắc bén: “Như vầy đi trưởng lão, nếu ta có thể đưa ra bằng chứng cho thấy Bạch Cẩn Du muốn ám sát Bạch Thần Băng, ngươi sẽ làm gì?”

Kỳ Chân trưởng lão mặt không đổi sắc: “Nếu như ngươi có thể lấy ra bằng chứng, chính tay ta sẽ kết liễu nó.”

Này là chắc chắn Giang Sở Dung không thể lấy ra được bằng chứng đây mà.

Giang Sở Dung tán thành đáp “Được” một tiếng, lập tức nói, “Đá Vấn Tâm ở đâu?”

Kỳ Chân trưởng lão mặt mày lạnh lùng: “Lúc nãy đã hỏi qua rồi.”

Giang Sở Dung: “Ta cũng đâu có nói muốn hỏi hai tên họ Bạch kia.”

Kỳ Chân trưởng lão cau mày, nhưng sau một lúc, ông ta vẫn phất tay: “Mang Đá Vấn Tâm lên đây.”

Một lát sau, Đá Vấn Tâm được một đệ tử mang lên.

Lúc này Giang Sở Dung cười khẽ một tiếng, sau đó nhìn Bạch Thần Băng đang ở bên cạnh nói: “Bạch sư huynh, ngươi lấy Đá Lưu Ảnh ra hướng về phía ta.”

Bạch Thần Băng không biết chuyện gì, nhưng y vẫn lấy Đá Lưu Ảnh hướng về phía Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung thấy Bạch Thần Băng đã bắt đầu lưu ảnh, liền cầm lấy Đá Vấn Tâm, nắm nó ở trong tay nói: “Ta cam đoan, tiếp theo đây những hình ảnh mà ta cho mọi người xem đều là thật, nếu không phải, Đá Vấn Tâm cứ đập vào mặt ta.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 11: C11: Vết trói

Đá Vấn Tâm không hề sáng lên.

Kỳ Chân trưởng lão nhíu mày.

Lúc này, một tay Giang Sở Dung cầm Đá Vấn Tâm, tay còn lại phóng ra linh khí màu lam sẫm.

Sau đó cậu cúi đầu truyền âm gọi Văn Lăng một tiếng, Văn Lăng biết cậu muốn làm gì nên đã vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế chiếu tất cả những hình ảnh hắn nhìn thấy đêm đó vào trong đầu Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung nhắm mắt lại, linh khí màu lam sẫm trong lòng bàn tay cậu bắt đầu biến ảo, dần dần ngưng tụ thành một bức tranh.

Dù bức tranh này chỉ có một màu sắc xanh nhưng cũng đủ để mọi người nhìn rõ.

Hình ảnh đầu tiên là cảnh Bạch Vân Hạn nói chuyện với Bạch Lăng Vũ.

Ngay khi hình ảnh đầu tiên xuất hiện, mọi người liền chết lặng, trưởng lão Hình Đường bị sốc nặng.

Mà lúc này, Đá Vấn Tâm trong tay Giang Sở Dung vẫn không sáng lên, chứng tỏ, cảnh tượng này là thật.

Sắc mặt trưởng lão Hình Đường càng ngày càng nghiêm trọng, không khỏi liếc nhìn Kỳ Chân trưởng lão ở bên cạnh.

Kỳ Chân trưởng lão trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng tư thế ngồi của ông ta đã không còn được tự nhiên cho lắm.

Cảnh thứ hai là hiện trường Bạch Vân Hạn thẩm vấn Bạch Thần Băng.

Khi trưởng lão Hình Đường nhìn thấy Bạch Vân Hạn dùng tư hình với Bạch Thần Băng, sắc mặt của ông ta vô cùng xấu xí, bộ râu cũng khẽ run lên.

Giang Sở Dung mở mắt ra, quan sát vẻ mặt bọn họ, lại phóng ra cảnh tượng thứ ba.

Đó là cảnh Bạch Cẩn Du truy bắt bọn họ ở ngoại ô thành.

Từ đầu đến cuối, Đá Vấn Tâm trong tay cậu không hề sáng lên, chứng minh những điều này đều là sự thật.

Mới đầu trưởng lão Hình Đường còn cố nén giận, nhưng khi nhìn đến cảnh cuối cùng, ông ta rốt cuộc không nhịn được nữa, quát chói tai: “Bạch Cẩn Du! Ngươi còn không biết nhận lỗi!”

Kỳ Chân trưởng lão nghe thế vẫn còn nói: “Cẩn Du không có tham gia vào chuyện này, nó chỉ đang đuổi theo Bạch Thần Băng, trong chuyện này chắc có hiểu lầm.”

Nghe Kỳ Chân trưởng lão nói như vậy, trưởng lão Hình Đường do dự một chút, nhíu mày nói: “Kỳ Chân trưởng lão, nguyên nhân hậu quả đều đã bày ra trước mắt, Bạch Cẩn Du không thể không biết. Ngươi như vậy hơi có phần bênh vực đệ tử của mình rồi.”

Kỳ Chân trưởng lão khư khư một câu: “Nghi phạm vô tội, chủ mưu chính là Bạch Vân Hạn.”

Trưởng lão Hình Đường:…

Giang Sở Dung đã lường trước điều này sẽ xảy ra, cậu mỉm cười, đi đến bên cạnh Bạch Cẩn Du, đặt Đá Vấn Tâm vào tay hắn ta.

“Như vầy đi, để ta hỏi vị Bạch sư huynh này vài câu, chân tướng liền phơi bày.”

Sắc mặt Bạch Cẩn Du khẽ biến, nhưng thấy vẻ mặt Kỳ Chân trưởng lão vẫn kiên định như cũ, hắn ta vẫn kiên quyết nói: “Ta không thẹn với lương tâm, ngươi cứ việc —— “

“Chuyện Bạch Vân Hạn mưu hại Bạch Thần Băng, ngươi có biết không?”

Trong phút chốc, hiện trường liền im lặng.

Sắc mặt Bạch Cẩn Du nháy mắt liền trắng bệch, bàn tay đang nắm Đá Vấn Tâm bắt đầu run lên mất kiểm soát.

Giang Sở Dung: “Đừng run, ta đang hỏi ngươi đó.”

Bạch Cẩn Du cắn chặt răng, không dám mở miệng.

Giang Sở Dung “chậc” một tiếng: “Vậy thì đổi câu hỏi khác —— Bạch Hồng Kiếm, có phải Bạch Vân Hạn đã lấy nó từ tay Bạch Thần Băng rồi đưa cho ngươi cầm đi không?”

Bạch Cẩn Du sắc mặt tái xanh, không nói một lời.

Giang Sở Dung nhướng mày, cuối cùng đứng thẳng dậy thản nhiên nhìn trưởng lão Hình Đường và Kỳ Chân trưởng lão trong đại sảnh.

“Hai vị trưởng lão nhìn xem, Bạch Cẩn Du không chịu nói.”

Sắc mặt trưởng lão Hình Đường càng thêm nặng nề, chuẩn bị phát tác, Kỳ Chân trưởng lão ở bên cạnh đột nhiên ra tay như tia chớp ——

Chỉ nghe ông ta lạnh giọng mắng: “Hai tên nghịch đồ, thiệt cho ta đã tin tưởng các ngươi như vậy! Các ngươi chết không đáng tiếc!”

Vừa nói, hai luồng sáng xanh lóe lên, chính là muốn giế.t chết Bạch Cẩn Du và Bạch Lăng Vũ!

Thấy vậy, vẻ mặt của Giang Sở Dung và Bạch Thần Băng đều cứng đờ, cả hai đều lao về phía trước.

Lúc này, Trường Xuân trưởng lão đã động thủ.

Hai ống tay áo rộng thùng thình của ông vung lên, nhanh chóng bắt lấy hai luồng sáng xanh đó.

Sau khi bắt được, ông làm như không có việc gì trở lại chỗ ngồi của mình, “Ha” một tiếng nói: “Kỳ Chân à, ngươi còn trẻ mà đã quá nóng tính, xét xử còn chưa xong mà, ngươi động thủ cái gì chứ?”

Giang Sở Dung cười tủm tỉm nói: “Giết người diệt khẩu nha.”

Hiện trường đột nhiên im bặt, Kỳ Chân trưởng lão quắc mắt chiếu thẳng vào người Giang Sở Dung, ánh mắt muốn giế.t chết Giang Sở Dung.

Tuy nhiên, bây giờ chứng cớ vô cùng thuyết phục, ông ta đã không còn lập trường để phát tác nữa rồi.

Vẻ mặt Giang Sở Dung bình thản, không thèm để ý đến Kỳ Chân trưởng lão, lúc này cậu nhìn Bạch Thần Băng nói: “Sư huynh đã lưu lại hết chưa?”

Bạch Thần Băng lấy lại tinh thần, mỉm cười hiểu ý nói: “Đã lưu lại hết rồi.”

Lúc này, Giang Sở Dung mới liếc nhìn Kỳ Chân trưởng lão, ý cười đầy mặt nhưng trong mắt cậu không có chút ý tự đắc nào.

Kỳ Chân trưởng lão đột nhiên nắm chặt tay vịn ghế rồi, sắc mặt âm trầm như nước.

Nhưng giờ này khắc này, ông ta không thể nói được gì.

Bằng chứng xác thực, nếu ông ta còn bảo vệ hai người bọn Bạch Cẩn Du, ông ta sẽ bị liên lụy.

Nghĩ đến đây, ông ta nghiến răng, lồng ngực hơi phập phồng, hận ý dâng trào.

Cuối cùng, Kỳ Chân trưởng lão yên lặng đứng dậy, hành lễ với trưởng lão Hình Đường, nói: “Lưu sư huynh, là do ta nhìn lầm người, hai tên phản đồ này ngươi toàn quyền xử trí, ta không quan tâm nữa.”

Trưởng lão Hình Đường cũng không nghi ngờ gì ông ta, vội vàng đáp: “Kỳ Chân sư đệ không cần phải khách sáo. Ngươi có thể lập tức nhận ra bộ mặt thật của hai tên tiểu tử này đã tốt lắm rồi, đều là lỗi của bọn chúng.”

Giang Sở Dung:…

Cuối cùng, Giang Sở Dung ngoáy ngoáy lỗ tai: “Trưởng lão Hình Đường còn thẩm tra nữa không? Bạch Hồng Kiếm vẫn còn chưa biết tăm tích mà.”

Trưởng lão Hình Đường:…

Ông ta đành phải quay lại, ho khan một tiếng tiếp tục thẩm vấn.

Kỳ Chân trưởng lão giận dữ bỏ đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 7

Trước khi đi còn lạnh lùng liếc Giang Sở Dung một cái, Giang Sở Dung thản nhiên cười, giả vờ như không thấy gì.

Bây giờ, bằng chứng rành rành. Kỳ Chân trưởng lão lại rút lui kịp thời, Bạch Cẩn Du và Bạch Lăng Vũ tâm như tro tàn, không còn giãy dụa nữa.

Để giữ mạng, hắn ta lập tức khai ra tung tích của Bạch Hồng Kiếm.

Hòn đá lớn trong lòng Bạch Thần Băng cuối cùng cũng rơi xuống.

Trường Xuân trưởng lão càng vui vẻ hơn, lập tức bày tỏ muốn mời Giang Sở Dung đến Trường Xuân Phong chơi.

Nghĩ đến nhiệm vụ ba ngày này của mình, Giang Sở Dung lịch sự từ chối, sau đó nói với Bạch Thần Băng: “Bạch sư huynh, ngươi giữ kỹ Đá Lưu Ảnh, sau này nếu Kỳ Chân trưởng lão có vấn đề gì, ngươi cứ lấy những hình ảnh đó ra cho ông ta xem. Hoặc là sau khi ngươi xây dựng lại Đoàn Kim Thành, cũng có thể tung ra những hình ảnh này, miễn cho những phần tử xấu của Bạch gia muốn đổi trắng thay đen.”

Thấy Giang Sở Dung làm việc tỉ mỉ chu đáo như vậy, Bạch Thần Băng lại cảm ơn cậu một lần nữa, cảm ơn xong liền nói: “Nếu Giang sư đệ có thời gian thì đi theo ta một chuyến, để ta đo vóc người cho Giang sư đệ, để sau này làm cho Giang sư đệ một pháp khí vừa tay.”

Giang Sở Dung tò mò: “Làm pháp khí còn phải đo vóc người nữa sao?”

Bạch Thần Băng mỉm cười: “Pháp khí đặt chế sẽ được điều chỉnh theo sải tay, chiều cao và cân nặng của người sử dụng nó, pháp khí làm theo cách này mới phù hợp nhất.”

Giang Sở Dung lập tức đáp: “Được, ta sẽ đi một chuyến với Bạch sư huynh.”

Hai người cùng Trường Xuân trưởng lão trở về Trường Xuân Phong.

Bạch Thần Băng đưa Giang Sở Dung đến phòng luyện khí của mình, lấy một số phôi vũ khí chưa được cắt đưa cho Giang Sở Dung thử từng cái một, bao gồm kiếm, roi dài, thương, đao, v.v.

Giang Sở Dung cẩn thận thử từng cái một, cuối cùng quyết định dùng kiếm.

Kỳ thật cậu cũng khá là thích roi, nhưng so với kiếm, cậu vẫn thích đến không nỡ buông tay.

Bạch Thần Băng thấy thế, cười nói: “Làm thêm một sợi roi cũng không sao.”

Giang Sở Dung sửng sốt, nhưng cậu cũng không hề ngại ngùng, lập tức cười nói: “Vậy thì vất vả cho Bạch sư huynh rồi.”

Bạch Thần Băng: “Giang sư đệ đã giúp ta một chuyện lớn như vậy, ta nên cảm tạ ngươi.”

Giang Sở Dung lắc đầu: “Hai chuyện này khác nhau.”

Vừa nói, cậu vừa nhìn Bạch Thần Băng, nhỏ giọng nói: “Ta nghèo đến mức không có tiền mua nguyên liệu.”

Bạch Thần Băng cười nói: “Lần này Giang sư đệ giúp ta thuận lợi kế thừa Bạch gia, sản nghiệp lớn như Đoàn Kim Thành, một thanh kiếm một sợi roi ta kiếm được.”

Giang Sở Dung mỉm cười, không khách sáo nữa.

Sau khi chọn vũ khí xong, cần phải đo chiều cao cân nặng.

Khi Giang Sở Dung bước lên bàn cân, Bạch Thần Băng nhìn thấy có hơi ngạc nhiên: “Giang sư đệ nhẹ quá.”

Giang Sở Dung bất ngờ: “Thật sao?”

Bạch Thần Băng lấy thước đo ra, ra hiệu cho Giang Sở Dung dang rộng hai tay rồi nói: “Nhẹ lắm. Người tu hành, tính mạng song tu, thể chất cũng rất quan trọng. Giang sư đệ nên uống nhiều thuốc bổ và linh đan, nếu không gặp phải cường giả thể tu thì rất dễ thua thiệt.”

Giang Sở Dung nghiêm túc đáp: “Đa tạ Bạch sư huynh đã nhắc nhở, ta sẽ ghi nhớ.”

Trở về cậu phải ăn nhiều hơn.

Bạch Thần Băng đo xong sải tay của Giang Sở Dung, sau đó lại đo thắt lưng của cậu, lần này, y lại không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Giang sư đệ, vòng eo của ngươi còn nhỏ hơn rất nhiều nữ tu.”

Giang Sở Dung:…

Giây tiếp theo, cả hai người đều cùng lúc cảm nhận được sự chấn động của một luồng ma khí bất thường.

Giang Sở Dung:?

Bạch Thần Băng lộ ra vẻ kinh hãi, lập tức đặt thước đo xuống nhìn xung quanh, nhưng ma khí chấn động trong chốc lát liền biến mất.

Ngay sau đó, Bạch Thần Băng nhận ra điều gì đó, quay lại nghi hoặc nhìn Giang Sở Dung.

Thấy ánh mắt này của Bạch Thần Băng, Giang Sở Dung biết Bạch Thần Băng đang nghi ngờ, thế là cậu lập tức lộ ra vẻ mặt đáng thương, chắp tay vái Bạch Thần Băng lia lịa.

Bạch Thần Băng:…

Một lát sau, Bạch Thần Băng bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Chuyện không liên quan đến ta, ta sẽ không quá để ý. Chỉ là hắn to gan như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt.”

Giang Sở Dung vội nói: “Ta sẽ nhắc nhở hắn, chỉ để hắn nhìn ta từ xa thôi.”

Nghe vậy, Bạch Thần Băng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Trước mắt Văn Lăng vẫn chưa hại ai, cũng không làm chuyện gì khác thường, y cũng không tiện nói gì.

Sau khi đo người xong, Giang Sở Dung lập tức chào tạm biệt với Bạch Thần Băng.

Mà Bạch Thần Băng lại rất ân cần, khi rời đi còn đưa cho Giang Sở Dung một ít pháp khí cấp Địa và rất nhiều đan dược mà mình không dùng đến.

Giang Sở Dung đột nhiên trở nên giàu có, lại thêm thái độ kín tiếng của Bạch Thần Băng đối với chuyện của Văn Lăng, cậu càng biết ơn Bạch Thần Băng hơn.

Khi rời đi cậu còn mỉm cười vẫy tay với Bạch Thần Băng.

Bạch Thần Băng cũng cười đáp lại.

Nhưng vừa quay đầu giẫm lên pháp kiếm, vẻ mặt tươi cười của Giang Sở Dung liền tắt ngúm, trở nên cực kỳ tức giận hung dữ.

Lúc này cậu vừa ngự kiếm trở về chỗ ở, vừa đánh đòn ma khí đang núp trong cổ áo của mình!

Vừa đánh vừa nói: “Bạch sư huynh người ta đang tán gẫu với ta, chàng kích động cái gì?”

“Eo nhỏ thì có gì sai? Ta còn chưa đồng ý yêu đương với chàng đâu! Eo ta nhỏ hay không thì liên quan cái rắm gì đến chàng!”

Ma khí vẫn im thin thít.

Giang Sở Dung nổi giận đùng đùng phát tiết một trận, sau khi trút giận xong, tự nhiên lại thấy xấu hổ.

Nghĩ lại, lát nữa trở về cậu sẽ dạy dỗ Văn Lăng một phen, để Văn Lăng không còn tính chiếm hữu mạnh như vậy nữa.

Kết quả bên này Giang Sở Dung vừa bước vào phòng, cửa vừa đóng lại, Văn Lăng đã hiện ra nguyên hình, không nói không rằng đẩy cậu vào cửa, hôn cậu một cách mãnh liệt.

Hơi thở dồn dập nóng bỏng, rõ ràng là đã kìm nén rất lâu.

Giang Sở Dung:?!

Mẹ nó, phản rồi phản rồi!

———

Tác giả

– Văn Lăng: Nhịn cái đếch gì, không nhịn nữa!

– Giang Sở Dung: Mẹ ơi ở đây có người giở trò lưu manh!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.