Hai người cứ vậy mà hành nhau nửa canh giờ, Giang Sở Dung cắn cánh tay của Cố Minh Tiêu đến chi chít dấu răng, rốt cục cũng xả được chút giận.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Giang Sở Dung nhìn Cố Minh Tiêu hoàn mỹ vô khuyết, vẫn lạnh lùng như trước ở đối diện, trong lòng cậu bất giác sinh ra chút cảm giác xa lạ.
Vừa rồi, trong lòng Giang Sở Dung biết người này là Văn Lăng, nên cậu mới có thể không kiêng dè như vậy.
Nhưng bây giờ Giang Sở Dung mới chợt nhận ra, người này cũng là Cố Minh Tiêu, vị đại sư huynh thanh lãnh của trước đây.
Biết rõ hai người là một, nhưng Giang Sở Dung vẫn không khỏi sinh ra chút cảm giác thác loạn và phân liệt. (ý ẻm là cảm giác ngoại tình bừa bãi đó:))))
Vả lại, bây giờ cậu vẫn còn chưa thể hoàn toàn tha thứ cho tất cả việc làm của Cố Minh Tiêu, trong lòng vẫn có một cái gai…
Không chạm vào thì không sao, nhưng một khi chạm vào vẫn thấy hơi khó chịu.
Cố Minh Tiêu dường như biết được tâm tư của Giang Sở Dung, ánh mắt hắn khẽ động, hắn lại sắp tới, vuốt ve mặt cậu muốn hôn cậu.
Giang Sở Dung lúng túng cau mày nói: “Đừng, bây giờ em không muốn.”
Cố Minh Tiêu nhàn nhạt nói: “Ta chỉ muốn em làm quen với khí tức của ta.”
Nói xong, không đợi Giang Sở Dung đồng ý, Cố Minh Tiêu lại vươn tay giữ lấy chiếc ót nhỏ nhắn của Giang Sở Dung, dùng sức hôn lên môi cậu.
Hắn đem hơi thở trong trẻo mà lạnh lùng kèm theo vài phần mê hoặc không thể giải thích được trong cơ thể truyền hết vào khoang miệng của Giang Sở Dung một cách bừa bãi.
Môi lưỡi quyện vào nhau, đầu lưỡ/i nóng bỏng ướt át khiêu khích trêu chọc cho cơ thể Giang Sở Dung nóng lên từng cơn, nhưng hơi thở mát lạnh như có như không lại cứ nhắc nhở cậu sự thật người này là đại sư huynh, khiến nội tâm cậu đấu tranh dữ dội, nhịn không được đẩy lồng ngực Cố Minh Tiêu ra.
Nhưng tiếc là hiện tại Giang Sở Dung đang bị Tỏa Linh Xích giam cầm, chỉ có thể sử dụng chút ít sức lực của người bình thường.
Đối với Cố Minh Tiêu đã tiến vào cảnh giới Nhập Thánh mà nói, chút xíu sức lực này chẳng khác nào mèo con gãi ngứa, ngược lại còn khiến cho hô hấp của hắn nặng nề hơn, trong nụ hôn ngày càng tăng thêm mấy phần cảm giác xâm lược.
Cứ như thế, Giang Sở Dung lại bị hôn đến choáng váng đầu óc, không biết trời trăng gì nữa…
Cũng may là Cố Minh Tiêu nói được làm được, trừ hôn cậu ra thì hắn quả thật không làm gì cả.
Kết thúc nụ hôn lần này, Giang Sở Dung triệt để mất hết khí lực để nổi nóng.
Một lúc lâu sau, Giang Sở Dung mím môi, không nói gì nhìn chằm chằm Cố Minh Tiêu một lúc, sau đó lạnh giọng nói: “Một chút ý thức tự kiểm điểm cũng không có, bộ chàng thật sự không sợ mất đi người yêu hả?”
Cố Minh Tiêu sắc mặt bình tĩnh: “Khế ước đạo lữ và Đồng Tâm Sinh Tử Khế vẫn còn, trừ ta ra không ai giải được. Cho nên, em đường có mơ rời khỏi ta.”
Giang Sở Dung đang nắm ưu thế đột nhiên bị lật ngược tình thế:…
Giờ khắc này, cậu tức đến nỗi nói không nên lời, cậu cắn cắn môi, sau đó dứt khoát giật giật hai cánh tay, đem hai cánh tay bị Tỏa Linh Xích khóa chặt đưa đến trước mặt Cố Minh Tiêu, cười lạnh nói: “Thật sao? Vậy chàng mở Tỏa Linh Xích ra cho ta! Chàng xem thử coi ta có đi được không?!”
Cố Minh Tiêu nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Giang Sở Dung, hắn im lặng giây lát, ngược lại cũng không tiếp tục đối đầu với Giang Sở Dung nữa.
Lúc này, hắn giơ bàn tay trắng lạnh xương khớp rõ ràng lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má đang không vui của Giang Sở Dung.
“Chuyện này em hãy nghe lời ta, ta làm như vậy là vì tốt cho em, không phải muốn giam cầm em.”
Giang Sở Dung tức giận nghiêng đầu cắn hắn: “Không nghe!”
Lừa dối cậu lâu như vậy, xin lỗi không có chút thành ý nào cũng thôi đi, vậy mà còn dám hạn chế tự do cá nhân của cậu. Ha, đàn ông a! Đây mới là bộ mặt thật của chàng!
Cố Minh Tiêu:…
Một lúc sau, hắn đành phải im lặng rút tay về.
Giang Sở Dung lạnh mặt nhìn hắn.
Cố Minh Tiêu trầm mặc một lúc, sau đó lặng lẽ nhìn Giang Sở Dung bằng đôi mắt bình tĩnh trong veo như ngọc lưu ly, chậm rãi nói: “Khi một tu sĩ bước vào cảnh giới Nhập Thánh và Chí Tôn, trong đòn tấn công của họ có chứa pháp tắc của Đại Đạo. Lúc đó em cứng đối cứng chịu đựng uy áp của Ma Tôn, lại còn bị dư âm của trận giao chiến giữa ta và ông ta gây chấn thương, tất cả đều là vết thương của Đại Đạo, rất khó chữa khỏi.”
“Cũng may em là người của Linh tộc, trong cơ thể tự có pháp tắc của Đại Đạo Thượng giới, chỉ cần em không đụng tới những vết thương này, thì nó sẽ dần dần lành lại. Nhưng nếu em cố sử dụng linh lực làm gì đó, sẽ càng khiến cho vết thương nặng thêm, khó mà bình phục lại.”
Lúc này giọng nói của Cố Minh Tiêu trong trẻo như tiếng ngọc bích va chạm vào nhau, lành lạnh mà êm tai.
Lý lẽ rõ ràng, cũng không mang theo bất kỳ cảm xúc khác lạ nào.
Giang Sở Dung nghe xong cũng thấy bất ngờ, cậu lập tức ý thức được một chuyện, nghĩ thầm: Thảo nào lúc nãy cậu càng trị thương thì càng hộc máu nhiều hơn.
Lần đầu tiên gặp lại Cố Minh Tiêu sau khi ra khỏi Cấm địa cũng vậy, cậu vừa dùng đến linh lực liền nôn ra máu.
Ban đầu, cậu cứ nghĩ là do vết thương cũ của mình chưa lành, nhưng bây giờ xem ra là do ảnh hưởng của vết thương Đại Đạo. Không ngờ vết thương Đại Đạo lại phức tạp đến vậy? Cậu còn tưởng tu sĩ cảnh giới Nhập Thánh sẽ có thể tự chữa trị vết thương của họ nữa chứ.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Giang Sở Dung mới dịu đi một chút, nhưng cậu vẫn không có ý thỏa hiệp — Cậu mới không thèm tin họ Cố nào đó làm vậy với cậu chỉ đơn thuần vì vết thương Đại Đạo trên người cậu.
Cố Minh Tiêu câm nín.
Lúc này, hắn liếc nhìn Giang Sở Dung, đột nhiên giơ ngón tay lên điểm hai cái về phía cổ tay và cổ chân của Giang Sở Dung——
Hai luồng ánh kiếm lóe lên!
Hai tiếng “cạch cạch” khẽ vang lên, Tỏa Linh Xích giữa hai tay Giang Sở Dung đứt ra cùng một lúc, Tỏa Linh Xích giữa h/ai chân cũng bị đứt.
Cố Minh Tiêu thu tay về: “Được rồi, em có thể tự do hoạt động rồi.”
Giang Sở Dung nghi ngờ liếc nhìn Cố Minh Tiêu, sau đó cậu đưa tay lên tháo xuống Tỏa Linh Xích bị đứt giữa hai tay và hai chân.
Quả thật đứt rồi!
Giang Sở Dung trầm mặc chốc lát, sau đó cậu im hơi lặng tiếng xoa xoa cổ tay, rồi bất thình lình nhún người nhảy lên, đồng thời vận chuyển linh lực, ý đồ muốn hóa thành ma khí chuồn đi!
Nhưng ai ngờ, rõ ràng Tỏa Linh Xích đã tháo ra rồi, nhưng cậu vẫn không thể sử dụng linh lực!
Giang Sở Dung:?!
Chuyện gì thế này!
Cú nhảy bị hụt, mắt thấy cậu sắp rơi khỏi giường bạch ngọc, chuẩn bị dùng mặt tiếp đất.
Thì một giây sau, một luồng khí tức mát lạnh quen thuộc thổi tới, nhẹ nhàng nhấc bổng Giang Sở Dung lên, kéo cậu trở về giường bạch ngọc.
Giang Sở Dung lúc này vẫn còn kinh hồn táng đảm, cậu ngồi thở hổn hển mấy hơi mới hoàn hồn lại.
Đến khi cậu định thần lại, cậu liền nổi giận đùng đùng nhìn Cố Minh Tiêu đang ngồi ở bên giường, nói: “Chàng lại muốn giở trò gì?!”
Cố Minh Tiêu trầm mặc chốc lát, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Ta chỉ chặt đứt xích cho em.”
Giang Sở Dung sửng sốt một giây, sau đó cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên, trên cổ tay cậu vẫn còn hai chiếc vòng mỏng bằng vàng.
Vừa rồi cậu thật sự không để ý quá nhiều, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát giác được.
Chết tiệt!
Lúc này, Cố Minh Tiêu đưa tay ra, nhẹ nhàng vén mái tóc rối bù của Giang Sở Dung ra sau tai, nói: “Em hãy chờ ta tìm ra cách giải quyết vết thương của Đại Đạo, tạm thời em chịu đựng một chút.”
Giang Sở Dung:…
Biết rõ lời Cố Minh Tiêu nói đều chí lý, nhưng bị hắn giam giữ như vậy, trong lòng Giang Sở Dung quả thật khó mà vui vẻ cho được, lúc này cậu vươn tay đẩy mạnh Cố Minh Tiêu một cái, giận dỗi xoay người nằm xuống, nhắm mắt lại nói: “Không nói nữa, ta muốn đi ngủ.”
Sau một khoảng lặng ngắn.
Cố Minh Tiêu nhỏ giọng đáp: “Ừm.”
Nói xong từ này, ánh nến xung quanh lại lần lượt bị dập tắt, sau đó Cố Minh Tiêu im lặng nằm xuống sau lưng Giang Sở Dung, duỗi tay ôm lấy Giang Sở Dung.
Một cỗ khí tức lành lạnh bao trùm lấy Giang Sở Dung, khiến cả người cậu hơi cứng lại.
Mím mím môi, Giang Sở Dung dùng khuỷu tay đẩy mạnh Cố Minh Tiêu. Nhưng Cố Minh Tiêu không nhúc nhích tí nào, chỉ lặng lẽ ôm lấy vòng eo thon của Giang Sở Dung, còn khẽ khàng vùi mặt vào sau gáy và làn tóc của Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung tự mình giằng co một hồi, tự khiến cả người mình mệt mỏi, mà mùi hương trong trẻo thanh mát trên người Cố Minh Tiêu không hiểu sao lại mang đến hơi thở khiến người ta an tâm.
Lăn qua lăn lại đã đời, Giang Sở Dung buồn ngủ lúc nào không hay.
Sau đó, cậu thực sự quá mệt mỏi, cộng thêm vết thương cũ vẫn chưa lành, cậu đúng là có chút suy nhược, thế là cậu dứt khoát nhắm mắt lại, có chút cam chịu và mỏi mệt mà ngủ thiếp đi trong vòng tay của Cố Minh Tiêu.
Sau khi hơi thở của Giang Sở Dung cuối cùng cũng dần bình ổn yên tĩnh trở lại, Cố Minh Tiêu đang khẽ khàng ôm cậu từ phía sau mới mở mắt ra.
Giang Sở Dung đã chìm vào giấc ngủ say, gương mặt có chút tiều tụy và xanh xao, nhưng lại rất an tĩnh dịu ngoan, chỉ có điều khóe môi của cậu hơi buông xuống, như đang nghĩ đến chuyện gì đó không vui.
Đôi mắt của Cố Minh Tiêu lúc này trở nên sâu thẳm, hắn gần như là tham lam mà chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ mềm mại bình yên có chút không vui của Giang Sở Dung.
Nhìn một hồi, hắn lại không nhịn được mà cúi xuống nhẹ hôn lên đôi môi mềm đang buông xuống của cậu.
Đây là vẻ mặt mà hắn không muốn thấy Giang Sở Dung thể hiện ra nhất.
Nhưng vào lúc này, vì đại cuộc, vì chính Giang Sở Dung, hắn chỉ có thể tạm thời làm như vậy.
Sáng sớm hôm sau, bầu trời quang đãng, trong xanh không một gợn mây.
“Keng, keng, keng —”
Bên trong Vô Vọng Kiếm Phái vang vọng tiếng chuông lan khắp toàn bộ môn phái.
Đã đến giờ học buổi sáng.
Hôm nay đám đệ tử hết sức vui mừng và phấn khích.
Bởi vì Cố Minh Tiêu đã thăng lên cảnh giới Nhập Thánh rồi, đây là lớp học buổi sáng đầu tiên do Cố Minh Tiêu chủ trì sau khi bước vào cảnh giới Nhập Thánh, bọn họ nhất định phải đi!
Đây là thời khắc chứng kiến lịch sử.
Rất nhanh, không gian bên ngoài Kiếm Tháp đã chật kín đệ tử, ai nấy đều kiễng chân mong chờ Cố Minh Tiêu đến.
Giờ Thìn đã đến, mặt trời vừa chớm lên.
Vào khoảnh khắc mặt trời ló dạng khỏi đường chân trời, một thân bạch y thon dài thanh lãnh thu hút mọi ánh sáng rực rỡ của bầu trời cũng chậm rãi bước ra khỏi Kiếm Tháp.
Ánh mặt trời và linh quang xao động quanh người hắn, tạo thành một vầng hào quang nhu hòa.
Làn gió nhẹ thổi tung tà áo trắng, cả người hắn như hòa quyện với bầu trời trắng xóa, như thể sẽ phi thăng bất cứ lúc nào.
Các đệ tử sững sờ trong giây lát, sau đó có người dẫn đầu nói: “Chúc mừng đại sư huynh thăng lên cảnh giới Nhập Thánh, đệ tử bái kiến Minh Tiêu Tôn Giả!”
Trong lúc nhất thời, tiếng chúc mừng và bái kiến liên tiếp vang lên rôm rả.
Cố Minh Tiêu chỉ đứng đó, lặng lẽ tiếp nhận lễ bái của các đệ tử.
Sau khi các đệ tử cúi lạy xong, hắn mới lấy ra một miếng ngọc giản, bắt đầu giảng bài buổi sáng.
Thanh âm trong trẻo êm tai truyền khắp Kiếm Tháp, tất cả đệ tử đều tập trung tinh thần chăm chú lắng nghe, không dám lơ là một giây.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã nghe đến mê say.
Bởi vì Cố Minh Tiêu giảng bài thật sự rất hay.
Thậm chí còn sâu sắc dễ hiểu hơn chưởng môn giảng hồi trước.
Các đệ tử nghe xong vô cùng hưng phấn, thậm chí có người còn lĩnh ngộ ngay tại chỗ, trực tiếp vận dụng các chiêu thức mà bắt đầu luyện tập.
Cố Minh Tiêu thấy vậy cũng không ngăn cản bọn họ, cứ vậy mà tiếp tục giảng bài với chất giọng bình tĩnh, không nhanh không chậm.
Thì bỗng nhiên ——
Tiếng giảng bài của Cố Minh Tiêu chợt dừng lại.
Ánh mắt của hắn bất giác rơi vào thân áo tím đang đứng ở khoảng đất trống cách đó không xa sau lưng đám đệ tử.
Giang Sở Dung một thân y phục tím hở hang của Ma tộc rất không đúng thời điểm mà xuất hiện ở đó.
Cảm giác được Cố Minh Tiêu đang nhìn mình, lúc này Giang Sở Dung mới mỉm cười nhìn Cố Minh Tiêu.
Hôm nay Giang Sở Dung đi chân trần tới đây, gió núi thổi tung bộ quần áo màu tím của cậu bay phất phới, để lộ ra trang sức và dây xích vàng trên cánh tay trắng nõn cùng đôi chân thon thả của cậu, chúng đung đưa theo gió phát ra âm thanh lanh lảnh vui tai.
Mái tóc đen dài như thác nước luồn qua một sợi dây chuyền vàng, xõa tung ở sau lưng, lả lướt trong gió, giữa hai lông mày trắng trẻo điểm xuyết một viên bảo thạch nhỏ màu tím, lóe sáng chói mắt mà mê người.
Cố Minh Tiêu:…
Cố Minh Tiêu đột nhiên dừng lại khiến đám đệ tử cũng lần lượt hồi thần, rất nhiều đệ tử đang ngộ đạo cũng lấy làm kinh ngạc mở mắt ra.
Bấy giờ Cố Minh Tiêu bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nhưng đã có một vài đệ tử chú ý tới, vội vàng quay đầu lại nhìn.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy Giang Sở Dung đứng phía sau bọn họ cách đó không xa, mặc một bộ quần áo hở hang của Ma tộc.
Đám đệ tử trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng sau khi trợn muốn rớt hai con mắt, có không ít đệ tử đều nổi lên tâm tư khác lạ.
Giang Sở Dung như vậy… quả thật quá trêu chọc lòng người rồi.
Hơn nữa, Giang Sở Dung vốn dĩ đã rất xinh đẹp, đường nét gương mặt tinh xảo diễm lệ, đôi mắt đào hoa kia khi cười lên càng rạng rỡ lóa mắt, phối với bộ quần áo như vậy, đến cả thần tiên cũng bị cậu ta dụ dỗ động lòng phàm.
Đặc biệt là, lúc này Giang Sở Dung còn đi chân trần trên mặt đất, từ từ đi về phía Kiếm Tháp trên con đường lát đá ở chính giữa bãi đất trống.
Dáng điệu tao nhã, nhưng lại có mùi vị đặc biệt quyến rũ.
Nhưng rất nhanh sau đó, có đệ tử khiếp sợ hồi thần lại, mắng to: “Giang sư đệ, tội cấu kết với Ma tộc của ngươi còn chưa được làm rõ! Sao còn dám mặc loại quần áo này xuất hiện ở lớp học buổi sáng?!Thật quá láo xược!”
“Ai thả cậu ta ra vậy, trưởng lão Hình Đường không quản chuyện này sao?”
“Đại sư huynh đang yên đang lành giảnh bài buổi sáng, lại bị cậu quấy rầy như vậy, thật đúng là xui xẻo!”
Nghe thấy tiếng của đám đệ tử, Giang Sở Dung vẫn mặt mày bình tĩnh, nhưng lúc này cậu lại dừng bước chân, từ từ ngẩng đầu lên, từ xa nhìn Cố Minh Tiêu trên đài cao, cười nói: “Đại sư huynh, Thiên Ma đã không còn, tội cấu kết Ma tộc của đệ đã được xóa bỏ. Tại sao đệ lại không thể đến lớp học buổi sáng?”
Lúc này, Cố Minh Tiêu đối diện với Giang Sở Dung ngoài mặt thì mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa một tia báo thù và khiêu khích, hắn trầm mặc một lát, vậy mà trong ánh mắt của hắn lại hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Nhưng cũng chỉ là ý cười đạm nhạt thoáng qua.
Sau đó hắn bình tĩnh nói: “Không sai, tội của đệ đã được xóa bỏ, có thể tới tham gia lớp học buổi sáng.”
Đám đệ tử:???
Sau đó, bọn họ nhìn Cố Minh Tiêu với ánh mắt khó mà tin nổi.
Nhưng biểu hiện của Cố Minh Tiêu quá mức lạnh lùng bình tĩnh, hắn chỉ đứng ở đó nhưng chẳng ai dám nghi ngờ hắn.
Đặc biệt là giờ phút này, Cố Minh Tiêu đã thăng lên cảnh giới Nhập Thánh, uy áp trên người hắn đã cường đại hơn trước rất nhiều, chỉ đứng một chỗ đã khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Trong nhất thời, đám đệ tử lặng ngắt như tờ.
Vẫn là Cố Minh Tiêu nhàn nhạt lên tiếng: “Buổi học sáng tiếp tục, tập trung lắng nghe.”
Tất cả đệ tử nghe thấy lời này mới hoàn hồn lại, tiếp tục nghe giảng, nhưng có điều lúc này đã có không ít người không còn đặt tâm trí vào bài giảng nữa.
Bởi vì hiện tại, Giang Sở Dung đã tự nhiên thoải mái đi đến trước mặt tất cả các đệ tử, và đứng ở vị trí gần Cố Minh Tiêu nhất.
Đám đệ tử đều ở sau lưng cậu, vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy tấm lưng trắng như tuyết xinh đẹp và đôi chân thon dài được điểm xuyết trang sức vàng dưới trường bào tơ tằm màu tím.
Cùng với bàn chân trần nhỏ nhắn tinh xảo.
Chúng đệ tử bị phân tâm, nhưng đồng thời bọn họ cũng không khỏi thắc mắc làm thế nào mà Giang Sở Dung lại được xóa tội?
Đừng nói là dựa vào mỹ sắc đó nha?
Nhìn thấy một màn này, Cố Minh Tiêu vốn đang khá là bình tĩnh ung dung bất giác nhíu lại mày kiếm, trong đôi mắt lạnh như băng lóe lên một tia u ám.
Sau đó, hắn vô thức đẩy nhanh tốc độ giảng bài lên một chút.
Giang Sở Dung nhạy bén phát hiện ra điều này, khóe môi cậu hơi nhếch lên, nhưng cậu cũng không làm gì, chỉ đứng ở dưới và cẩn thận lắng nghe.
Mà Cố Minh Tiêu ở phương diện lĩnh ngộ quả thật vượt trội người thường, thậm chí còn giỏi hơn một vài tiền bối trong Tu chân giới.
Rõ ràng Giang Sở Dung ôm tâm lý khiêu khích quậy phá hiện trường đến đây, nhưng sau khi nghe một hồi, cậu lại cảm thấy thú vị, không khỏi trở nên nghiêm túc hơn.
Buổi học sáng kéo dài một canh giờ, giữa chừng bị Giang Sở Dung quấy nhiễu một hồi, chẳng mấy chốc đã kết thúc.
Lúc này, Cố Minh Tiêu nhìn những đệ tử đã thu hoạch được rất nhiều và tỏ ra vui mừng ở dưới khán đài, hắn thấp giọng lên tiếng nhắc nhở: “Tàn hồn của Ma Thần Ba Tuần hiện thế, ắt hẳn Ma tộc sẽ có biến động. Các đệ không thể chỉ vừa thu hoạch được chút ít đã đắc chí như vậy, phải luôn siêng năng và cảnh giác để ngăn chặn ngoại tộc thừa cơ nổi loạn.”
Các đệ tử nghe xong liền lần lượt đáp vâng.
Cố Minh Tiêu gật đầu: “Giải tán đi.”
Chúng đệ tử chắp tay cáo lui.
Nhưng đúng lúc này, Giang Sở Dung lại không sớm không muộn mà cất tiếng nói: “Đại sư huynh, chờ đệ với.”
Giọng nói dẻo quẹo, mang theo ý vị kỳ lạ.
Tất cả đệ tử:!
Giang Sở Dung điên rồi hả?!
Mà lúc này, động tác thu hồi ngọc giản Cố Minh Tiêu hơi khựng lại, trầm mặc một lát, hắn từ xa liếc nhìn Giang Sở Dung, vậy mà lại thật sự đứng yên tại chỗ.
Đám đệ tử đang chuẩn bị rời đi nhìn thấy cảnh này, lập tức dừng lại bước chân, cứ thế mà đồng loạt hướng mắt về Giang Sở Dung và Cố Minh Tiêu ở bên này!
Sau đó, bọn họ nhìn thấy Giang Sở Dung đi chân trần bước lên bục cao rồi đi thẳng đến chỗ Cố Minh Tiêu.
Con ngươi của tất cả đệ tử run lên, khi bọn họ đang thầm nghĩ: “Sao Giang Sở Dung dám? “, thì Giang Sở Dung ở trước mặt tất cả mọi người đã làm ra một việc mà bọn họ không bao giờ có thể tưởng tượng được.
Lúc này, Giang Sở Dung ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng không tỳ vết của Cố Minh Tiêu, khẽ cười một tiếng, sau đó cậu duỗi tay ra, cứ thế mà dùng bàn tay mịn màng trắng nõn của mình nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng lạnh thon dài đẹp như ngọc điêu mà bao năm qua chỉ cầm kiếm của Cố Minh Tiêu,.
“Đại sư huynh, đi thôi.”
Đám đệ tử:???
Đám đệ tử:!!!
—————
Tác giả
– Giang Sở Dung: Cho chàng đẹp mặt trước tất cả mọi người, hahaha…
– Cố Minh Tiêu: Thật ra ta cũng thích lắm, cơ mà lần sau em đừng mặc như vậy nữa, có được không?