Translator: Nguyetmai
Hắn sẽ không bảo cô đi cùng hắn đến quân khu chứ?
Hễ nghĩ đến điều đó, cô muốn chết luôn cho rồi. Ngày nào cũng đối mặt với hắn, tuổi thọ của cô chắc chắn sẽ giảm đi vài năm.
Cố Hạo Đình đẩy xe đẩy tới.
Người đàn ông này ngay cả đẩy xe mà cũng tản tỏa ra sức hút đặc biệt, gợi cảm mê hoặc, khiến con gái phải la hét. Nếu như hắn làm bồi bàn thì chắc đắt khách lắm đây.
Hắn ngừng trước salon, nhìn về phía cô, trầm giọng: “Còn không qua đây.”
Hoắc Vi Vũ nhớ ra sau hai tiếng nữa hắn sẽ rời đi, mà hiện giờ quyền sinh sát với Thường Yến còn đang trên tay hắn đúng không? Vậy thì cô đành sống chung hòa bình trong hai tiếng, sau đó bái bai vậy.
Cô cũng không cãi lại, vén chăn lên, bước xuống giường.
Cố Hạo Đình đã ngồi trên salon, thâm trầm nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ dịch chuyển ghế.
“Tới ngồi cạnh tôi đi.” Cố Hạo Đình bình thản nói.
Hoắc Vi Vũ nhún vai, không có gì phải sợ cả. Cô đi về phía hắn.
Cố Hạo Đình cầm cánh tay cô, kéo một cái, Hoắc Vi Vũ ngã sấp trên người hắn, bị hắn ôm vào ngực.
Còn chưa kịp đứng dậy, hắn đã hôn lên môi cô.
Hoắc Vi Vũ mở to hai mắt nhìn hắn, chân mày hơi nhíu lại, không che giấu được sự bực bội.
Hắn cuồng hôn sao? Rõ ràng hắn có rất nhiều gái kia mà, làm sao những cô gái kia chịu được sự đòi hỏi vô độ của hắn vậy?
Trước đây, Cố Hạo Đình chỉ hôn một lát là coi như xong, thế nhưng lần này lại khác.
Hắn vén áo sơ mi của cô lên, luồn tay vào trong.
Bàn tay của hắn rất lớn, rất nóng, chỉ một tay đã đủ ôm lấy gò ngực cô.
Tim Hoắc Vi Vũ như muốn nhảy ra ngoài.
Vừa kích thích cao độ vừa quá đỗi mờ ám.
Hắn đang kích thích cô phải không? Cho dù cô chưa ăn từng thịt heo thì cũng đã từng xem heo trên TV tivi rồi.
Trong lúc cô ngẩn ngơ suy nghĩ, hắn đã cởi năm cái cúc áo sơ mi của cô, ánh mắt như muốn nhìn thấu cô.
Hắn cúi đầu, bờ môi ôm trọn mảng hồng tươi đẹp, chiếc lưỡi quấn quanh đầy tinh nghịch.
Hoắc Vi Vũ bất chợt run lên. Cô có thể cảm nhận rõ rệt nhiệt độ trong khoang miệng hắn còn cao hơn cả nhiệt độ cơ thể cô. Cảm giác này vô cùng lạ lẫm.
Biết rõ người đàn ông trước mắt này sẽ là chồng mình, thế nhưng cô không yêu hắn, thậm chí hắn còn là người đàn ông duy nhất cô kiêng dè, cho nên càng sợ hãi và kháng cự.
Cô đẩy đầu hắn ra, nói với giọng không vui: “Anh làm gì vậy!”
“Cô đoán xem là đang làm gì?” Cố Hạo Đình nhìn ngực cô, trong mắt lóe lên một tia sáng, “Cô có cảm giác rồi.”
Câu mà hắn nói là câu khẳng định.
Hoắc Vi Vũ chẳng thể chối bỏ, bởi vì nơi đó đã vươn mình đứng lên. Thế nhưng nếu không phải tự nguyện thì cô không muốn thừa nhận, cảm giác rất mất mặt.
“Chỉ là phản xạ có điều kiện thôi mà? Cái này cũng giống như phản xạ khớp gối, đầu ngực của phụ nữ sẽ cứng lên khi bị cắn hoặc mút để tiện cho con bú, đây là phản ứng tự nhiên, là bản năng mà Thượng Đế ban cho phái nữ.” Hoắc Vi Vũ tìm một lý do.
Câu trả lời này chắc chắn khiến Cố Hạo Đình không hài lòng. Hắn nhìn xuống đôi mắt bướng bỉnh của cô, có chút tức giận. Tay men dọc theo chân cô đi lên.
Hoắc Vi Vũ kinh hãi dùng sức ngăn lại.
Cố Hạo Đình dừng tay, nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn kĩ mặt cô: “Hoắc Vi Vũ, cô thật sự không có cảm giác gì sao?”
Hoắc Vi Vũ cụp mắt, nếu như cô nói có cảm giác, chẳng phải hắn càng làm loạn sao?
“Chính xác là chẳng dễ chịu chút nào.” Hoắc Vi Vũ trả lời.
Cố Hạo Đình tức giận thật sự, sầm mặt, lạnh lùng nhìn cô.” Không sao, dù gì cũng có hai tiếng, tôi có thể giúp cô cảm thấy dễ chịu, Cố pPhu nhân thân yêu của tôi.”