Translator: Nguyetmai
Ở bên ngoài, trừ những nhân viên phục vụ và cơ trưởng còn có bốn chiếc xe bọc thép và mười hai binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh mặc đồ rằn ri xếp thành ba hàng.
Bọn họ đồng loạt chào rồi đứng nghiêm, sau đó hô vang đầy khí thế: “Chào mừng Tư lệnh, ngài vất vả rồi.”
Hoắc Vi Vũ nhớ tới hồi mình học quân sự lúc còn là học sinh. Chắc Cố Hạo Đình sẽ không nói “Vì nhân dân phục vụ, không vất vả chút nào” đó chứ?
Nghĩ thôi đã thấy buồn cười, thế là Hoắc Vi Vũ bật cười thành tiếng thật.
Cố Hạo Đình nhìn cô, bàn tay đang nắm tay cô siết chặt hơn một chút.
Hoắc Vi Vũ cũng nhìn hắn, chẳng hiểu ra làm sao.
“Nền nã chút đi.” Cố Hạo Đình trầm giọng nhắc.
Hoắc Vi Vũ thầm nghĩ: Cô làm gì mà không nền nã hả?
Hoắc Vi Vũ ra sức rút tay mình về, cô ghét nhất là bị đổ oan.
Cố Hạo Đình nắm tay càng chặt hơn, chặt đến mức tay cô đau nhức, chẳng thể nào rút ra được.
Hoắc Vi Vũ không làm được gì nên đành từ bỏ, cứ thế đi xuống giữa bao nhiêu cặp mắt nhìn mình chằm chằm.
Một cậu lính mở cửa sau xe. Cố Hạo Đình buông lỏng tay, nghiêng người lên xe.
Hoắc Vi Vũ lắc lắc bàn tay bị hắn nắm đau, uể oải bước lên theo, sau đó khoanh hai tay trước ngực rồi ngồi dựa lưng vào ghế rất ngang tàng.
“Sau này không được cười với lính của tôi nữa, nghe chưa?” Cố Hạo Đình nói như ra lệnh.
Hoắc Vi Vũ bật cười: “Ai cười với mấy cậu lính trông như hà thủ ô đó làm gì? Mà họ là lính của anh à?”
“Là người của tôi.” Cố Hạo Đình hạ giọng.
Hoắc Vi Vũ liếc hắn một cái. Giờ thì cô hiểu ra rồi. Tất cả binh lính trên đảo này đều là người của hắn, bảo sao hắn lại không cần đưa quân đến.
“Anh giam bạn mình trên đảo luôn đấy hả?” Hoắc Vi Vũ đoán mò.
Cố Hạo Đình chau mày, trầm giọng đáp: “Anh ta mượn người từ chỗ tôi.”
“Ồ.” Hoắc Vi Vũ bật thốt một chữ rồi nhìn ra bên ngoài.
Hai bên con đường nhựa là những loại cây vô cùng phong phú. Hoắc Vi Vũ không biết chúng là cây gì nhưng lại biết quả mọc trên cây.
Trên đường họ đi có đào, lê, thanh mai, sơn trà, nhãn, vải, dứa, xoài, chuối, đu đủ, mít, dừa… và rất nhiều loại cây cô không đọc được tên.
“Bạn anh bán trái cây à?” Hoắc Vi Vũ hỏi với vẻ tò mò.
“Bộ trưởng Bộ Tài chính.” Cố Hạo Đình trả lời ngắn gọn.
“Bộ trưởng Bộ Tài chính bán trái cây hả?” Hoắc Vi Vũ cười trêu.
Cố Hạo Đình: “…”
Hắn nhích tới gần, khuôn mặt áp sát bên cô. Nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn nói: “Không bán, anh ta thích ăn hoa quả tự trồng.”
Hoắc Vi Vũ cảm thấy hắn ở cách mình gần quá, hai má cô nóng hổi vì nhiệt độ cơ thể của hắn truyền sang qua không khí, đặc biệt là mùi hương trên người hắn ngập tràn trong khoang mũi cô.
Cô nhìn về hắn, đáy lòng rối bời. Mà hắn cũng đang nhìn cô. Mắt đối mắt.
Hoắc Vi Vũ cảm tưởng dường như mình bị hút vào đôi mắt sâu thẳm ấy. Cô hơi khựng lại, lùi về phía sau một chút rồi chuyển đề tài: “Bộ trưởng Bộ Tài chính có phải là con trai của Tổng thống trước không?”
“Cô chẳng quan tâm gì đến Chính trị cả.” Cố Hạo Đình khẳng định.
Hoắc Vi Vũ nhoẻn cười. Hắn đang châm chọc cô nông cạn đấy hả?
“Quan tâm có tác dụng gì không? Đã không có tác dụng thì lo nghĩ cho lắm làm gì? Cứ ôm đầy bụng nhiệt huyết và chí lớn chỉ tổ chết vì sầu não thôi.” Hoắc Vi Vũ đáp trả đầy biếng nhác.
“Làm vợ của tôi thì bắt đầu học tập dần đi. Ngu ngốc sẽ hại cô mất mạng, phải biết thời, biết thế mới sống lâu được. Bây giờ không như khi còn bé nữa, đừng có lấy cái cớ ngây thơ tùy hứng ra.” Vẻ mặt Cố Hạo Đình nghiêm túc, uy phong vô cùng.
Hoắc Vi Vũ nghe xong thì lại khó chịu. Hắn đang mỉa mai cô hồi nhỏ ngu ngốc không biết điều, ngây thơ tùy hứng, đến bây giờ vẫn chưa tiến bộ phải không?