Editor: Nguyetmai
“Tôi muốn anh xin lỗi Thừa Ân.” Hoắc Vi Vũ gào lên.
Cố Hạo Đình khựng lại, đôi mắt khóa chặt lấy cô, nhìn với vẻ đăm chiêu.
Đến cả Tổng thống còn chưa thể bắt người ngạo nghễ, “duy ngã độc tôn” như Cố Hạo Đình đây xin lỗi, huống chi hắn cũng không thấy mình sai. Hắn tận mắt nhìn thấy Lâm Thừa Ân ôm Hoắc Vi Vũ, không đánh tên đó đã là khách sáo lắm rồi.
Cố Hạo Đình xoay mặt đi, ngồi bên giường bệnh.
Hoắc Vi Vũ cũng biết hắn có ý gì, thế là nhếch môi cười khẩy, mắt rưng rưng nhưng quyết không rơi lệ, cười đến là rạng rỡ rồi lại đầy trào phúng: “Không làm được chứ gì? Nhưng đây chính là điều tôi muốn.”
Cố Hạo Đình nheo mắt lại, trầm tư suy nghĩ.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
Trung tá Thượng mở cửa, nhìn về phía Cố Hạo Đình với vẻ khó xử: “Thưa Tư lệnh, tôi có việc cần báo cáo.”
Cố Hạo Đình nhìn vẻ ngập ngừng của Trung tá Thượng rồi lại nhìn sang Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ ngồi trên đầu giường, hai tay ôm đầu gối, lạnh lùng nhìn hắn: “Cần tôi tránh đi không?”
Cố Hạo Đình không nói gì.
Hoắc Vi Vũ dịch người đến mép giường, thả chân xuống, tìm giày.
Hắn nắm lấy vai cô, hỏi: “Có phải tôi xin lỗi cậu ta thì em sẽ bỏ qua chuyện này không?”
Hoắc Vi Vũ liếc hắn: “Anh phải bảo đảm sau này không gây phiền phức cho anh ấy nữa.”
Cố Hạo Đình nhíu mày đầy giận dữ, hứa hẹn: “Nếu cậu ta không ôm người phụ nữ của tôi, không có ý đồ gì khác với cô ấy thì đương nhiên tôi sẽ không động đến.”
“Bọn tôi quen nhau từ nhỏ, có yêu nhau thì thành đôi từ lâu rồi. Anh đừng có nghĩ nhiều.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
“Chúng ta cũng quen nhau từ nhỏ, trong nhóm QQ còn có người bàn luận rồi phán rằng chúng ta sẽ không bao giờ thành đôi, nhưng chẳng phải bây giờ chúng ta đang ở bên nhau đấy sao. Chẳng có gì là tuyệt đối, nếu em đã biết không có khả năng xảy ra thì cẩn thận hơn một chút có sao đâu. Tôi cũng hy vọng em giữ vững quan điểm này, cách xa cậu ta ra.” Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
“Cây ngay không sợ chết đứng, tôi không cần người khác công nhận với tin tưởng, tôi tự biết mình đang làm gì là được rồi.” Hoắc Vi Vũ không tìm thấy giày nên đi chân trần.
Cố Hạo Đình kéo cô ngồi lên giường, nhíu mày bảo: “Bây giờ em chưa khỏe, cẩn thận kẻo lại ngất bây giờ. Nằm nghỉ đi.”
“Không phải anh định xin lỗi Thừa Ân sao? Định gọi điện thoại hay nói trực tiếp?” Hoắc Vi Vũ thúc giục.
Cố Hạo Đình hơi nhíu mày, nét mặt sượng cứng, nhượng bộ: “Chờ cậu ta xuất viện tôi sẽ mời cậu ta một bữa cơm.”
Hoắc Vi Vũ gật đầu, nguýt hắn một cái: “Phải đối xử tốt với tôi trước mặt anh ấy đấy.”
“Có khi nào tôi không tốt với em chưa?” Cố Hạo Đình bắt đầu thấy phiền.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười mỉa, ánh mắt lóe lên tia nhìn lãnh đạm: “Tư lệnh, mông tôi vẫn còn sưng đây này.”
Cố Hạo Đình á khẩu mất một lúc rồi trách: “Đấy là tại em phạm lỗi.” Mà hắn cũng đã truy cứu kỹ càng đâu.
“Thế cơ đấy.” Hoắc Vi Vũ chẳng buồn giải thích. Cô nằm trên giường, kéo chăn lên đắp, lạnh nhạt bảo: “Tôi muốn ngủ, phiền anh tránh đi cho.”
Cố Hạo Đình nhìn về phía Trung tá Thượng: “Hỏi Nhan Diệc Hàm xem dược thiện đã nấu xong chưa.”
“Tôi không uống thuốc.” Hoắc Vi Vũ từ chối.
“Không có vị thuốc, rất ngon, đến Tổng thống còn ăn mấy món cậu ấy làm để điều dưỡng thân thể, hiệu quả rất tốt.” Cố Hạo Đình dịu giọng bảo, trong giọng nói mang vài phần cưng chiều dỗ dành.
Hoắc Vi Vũ lấy làm lạ nhìn hắn, nhưng hắn không để cô nhìn kỹ, nhanh chóng bước ra cửa.
Ra ngoài rồi, Trung tá Thượng báo cáo: “Tư lệnh, chúng ta đổ oan cho Phu nhân rồi.”
“Nghĩa là sao?”