Editor: Nguyetmai
Cố Hạo Đình nhẹ nhàng xoa giúp cô. Bàn tay to lớn lại nóng rực của hắn dẫu cách một lớp quần vẫn truyền nhiệt sang cho cô, khiến cô có cảm giác nóng rẫy như đầu mẩu thuốc lá đang cháy vậy.
Tim Hoắc Vi Vũ đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài tới nơi.
Hắn đang “kiểm hàng” đấy à? Hay là…
“Anh làm gì đấy!” Hoắc Vi Vũ đỏ mặt đẩy tay hắn ra.
Cố Hạo Đình nắm lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay mình mà xoa, khàn giọng bảo: “Đừng cựa quậy lung tung.”
Nhìn vào đôi mắt nhuốm đầy ham muốn của hắn, Hoắc Vi Vũ giật mình thon thót, không dám cục cựa gì nữa. Bàn tay nằm trong lòng bàn tay hắn khẽ run lên. Cô rũ mắt, cảm nhận dòng máu trong người như đang sục sôi mãnh liệt, như thể sắp bị thứ gì đó nuốt trọn.
Cố Hạo Đình nhìn gương mặt đỏ ửng như trái đào thơm ngon mọng nước ngày hè của cô đến mê mẩn, hầu kết trượt lên trượt xuống trông thật gợi cảm. Với hắn, mát xa cho cô không khác gì một sự giày vò. Bờ mông căng mẩy mềm mại ấm áp ấy ở ngay dưới lòng bàn tay hắn, chỉ cần dịch xuống một chút là chạm đến vùng đất thần bí mời gọi… Hắn muốn biết nếu bây giờ mình chạm vào đó thì cô sẽ có phản ứng như thế nào. Ngượng ngùng e thẹn hay kích động? Sung sướng đến van xin muốn nữa hay bài xích?
Hắn là một người đàn ông bình thường, chỉ nghĩ lại đêm ân ái cuồng nhiệt hôm đó với cô thôi, nhớ về những biểu cảm mê đắm ấy là phần thân dưới của hắn căng cứng như muốn bùng nổ ngay tức khắc. Huống chi, bây giờ cô đang gần sát hắn thế này.
“Còn đau không?” Cố Hạo Đình hỏi, hơi thở trở nên dồn dập.
Hoắc Vi Vũ rút tay lại đặt bên miệng, răng cắn lấy nắm tay.
Tên đàn ông này đúng là ác ôn mà. Cô bảo đau thì hắn sẽ xoa tiếp, xoa mãi không biết đến bao giờ mới dừng. Cô mà bảo không đau thì chẳng phải hắn đè cô ra luôn phải không? Rốt cuộc nói đau hay không đều không ổn cả.
Hoắc Vi Vũ vội vàng đổi đề tài: “Tôi đói rồi, muốn ăn cái gì đó.”
“Có ngồi dậy được không?” Cố Hạo Đình hỏi.
Cô chẳng buồn nghĩ đã đáp ngay: “Không được.”
Thấy hắn bưng bát dược thiện, cô hơi nhíu mày, bối rối chỉ muốn đấm ngực giậm chân vả cho mình lúc nãy mấy cái vì tội nghĩ lung tung. Cô cứ tưởng hắn đang hỏi có làm chuyện đó được không. Hóa ra hắn hỏi có ngồi dậy ăn được không.
Hoắc Vi Vũ ngồi dậy, sửa miệng: “Thôi tôi ngồi được, đâu phải tàn phế.”
“Sao ban nãy bảo không được?” Cố Hạo Đình kéo bàn ăn cơm cho cô, đặt bát dược thiện lên đó.
Hoắc Vi Vũ không đáp mà lại gần ngửi bát thức ăn, nhìn Cố Hạo Đình hỏi với vẻ ghét bỏ: “Có gừng tươi à?”
Cô ghét nhất vị gừng.
Cố Hạo Đình ăn thử một thìa liền nhíu mày. Hắn quên không nói với Nhan Diệc Hàm cô ghét gừng.
“Để tôi bảo cậu ta làm lại.” Cố Hạo Đình trầm giọng bảo rồi cầm bát lên.
“Thôi không cần đâu, tôi muốn…” Cô còn chưa nói xong thì điện thoại đổ chuông. Cô mở ngăn kéo, lấy túi xách rồi lôi di động ra, thấy Thường Yến gọi đến thì ấn nghe máy.
“Thường Yến à, sao thế?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“Chị à, bạn em nói là chị được tuyển rồi đó. Chúc mừng chị nhé!” Thường Yến cười nói.
“Cảm ơn em.”
“Bạn em bảo chị được nhận chính thức rồi là lương sẽ lên đến hai mươi ngàn đấy.”
“Ừ.”
“Mà chị Vũ ơi, em… em vừa bị trộm túi xách, mất hết giấy tờ với thẻ ngân hàng rồi. Chị cho em vay mười ngàn được không? Khi nào có lương em trả chị ngay.” Thường Yến nói ra mục đích của cuộc gọi lần này.