Editor: Nguyetmai
“Em lấy lòng tôi không được sao? Có gì khác với việc em đang làm đâu? Chí ít tôi có thể cho em tiền tài, quyền lợi và địa vị mà không một ai cho được, em cũng không cần phải đối phó với đủ loại hạng người.” Cố Hạo Đình nhìn cô đăm đăm.
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn, trong đáy mắt như có màn sương mờ bao phủ.
“Không cho em làm công việc này nữa. Hôm nay về xin nghỉ luôn đi.” Cố Hạo Đình ra lệnh dứt khoát.
Hoắc Vi Vũ kiêu ngạo hất cằm: “Làm việc rất khổ, phải chịu áp lực của việc có thể bị sa thải, còn có thể gặp chuyện mà mình không thích nhưng vẫn phải đi làm. Nhưng mà cuộc sống còn có vị ngọt, chứ nếu cứ đắng chát mãi thì tôi cũng chẳng có dũng khí sống tiếp làm gì. Cố Hạo Đình, anh không hiểu đâu.” Cô xoay người mở cửa phòng riêng rồi đi ra ngoài.
Cố Hạo Đình cau mày, đôi mắt u ám sôi sục ánh nhìn sắc bén.
Lấy lòng hắn là đắng chát sao? Cô thực sự ghét cay ghét đắng hắn phải không? Hắn làm biết bao nhiêu chuyện vì cô mà cô không thấy ư? Hay là dù cho hắn làm gì thì cô cũng không nguyện nhìn lấy một lần?
Cố Hạo Đình siết chặt nắm tay, ngọn lửa bùng lên từ đáy lòng, quay cuồng trong lồng ngực, không sao thoát ra được.
Hắn thụi một đấm vào tường.
Trung tá Thượng đi đưa điện thoại cho Cố Hạo Đình, nghe thấy tiếng động lạ, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Tư lệnh nhà mình… Mu bàn tay Tư lệnh chảy máu ròng ròng.
Trung tá Thượng thót tim: “Để tôi bảo Bệnh viện quân khu chuẩn bị.”
Cố Hạo Đình lạnh nhạt nhìn anh ta rồi nói với vẻ hờ hững: “Vết thương nhỏ thôi, kệ nó đi.”
Hắn ra khỏi phòng riêng, nhìn Hoắc Vi Vũ vào thang máy và bỏ đi, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Trung tá Thượng báo cáo: “Nhà họ Hoắc gọi điện tới ạ.”
Cố Hạo Đình biết là chuyện liên quan đến Hoắc Dương, bèn thờ ơ bảo: “Chặn số của họ đi, trở về quân khu.”
Trung tá Thượng không hiểu gì cả. Sáng nay Tư lệnh gần như không rời khỏi ghế, vội vàng làm hết cả việc buổi chiều để dành ra nửa ngày mà. Chẳng lẽ Tư lệnh cãi nhau với Phu nhân rồi sao?
Anh ta nhìn bàn tay bị thương của Tư lệnh. Trên thế gian này chắc cũng chỉ có một mình Phu nhân mới khiến Tư lệnh bị thương dễ dàng thế này thôi.
*
Hoắc Vi Vũ lên taxi, dựa đầu vào cửa sổ mà ngẩn người. Tí nữa về công ty, không biết Ngụy Tịch Phàm sẽ nhìn cô như thế nào đây.
Ngụy Tịch Phàm là người làm ăn, chắc chắn gã sẽ không dám giữ quả bom hẹn giờ như cô lại. Chắc là cô sắp thất nghiệp nữa rồi.
Điện thoại di động kêu vang. Hoắc Vi Vũ thấy Thái Nhã gọi đến thì buồn bực bấm nghe.
“Về nhà lớn đi, có chuyện quan trọng muốn nói cho cô biết.” Nói xong, Thái Nhã cúp máy ngay tắp lự, chẳng để cho cô nói câu nào.
Hoắc Vi Vũ bật cười nhạt thếch. Bà ta dám chắc là cô sẽ tới ư?
*
Cuối cùng Hoắc Vi Vũ vẫn đi. Cô với Thái Nhã có quan hệ như thế, chẳng gặp lúc này thì lúc khác cũng phải gặp, mà chính cô cũng muốn biết bà ta có chuyện quan trọng gì.
Vừa mới bước vào cửa đã thấy ông cụ nhà họ Hoắc, Tần Diệu Ni và Hoắc Thuần đều đang ở đó.
“Hoắc Vi Vũ, ông nội đến đây là để cắt đứt quan hệ với cô! Từ nay về sau cô chẳng còn liên quan gì đến nhà họ Hoắc nữa!” Hoắc Thuần vênh váo phủ đầu.
“Tôi đã bảo không cần nhắc lại rồi. Hoắc Thuần, cô là cái máy nhại hả?” Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt đáp trả.
“Cô còn dám đứng đây mà vênh mặt à? Nhà họ Hoắc chúng tôi đã bị liên lụy vì cô rồi đấy! Đúng là thể loại sống chỉ để hại người.” Hoắc Thuần tức giận nói.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi: “Tai họa sống ngàn năm, không chết ngay được đâu. Cô làm quen dần đi là vừa.”
“Không hiểu sao nhà họ Hoắc lại đẻ ra một đứa khốn nạn như mày. Mày bảo tao phải giấu mặt vào đâu.” Ông cụ Hoắc gõ gậy chống cồm cộp xuống sàn nhà.
“Đồ hoa tàn liễu rủ như cô ta mà có mặt mũi thì đã chẳng quấn riết lấy anh tôi không buông, rồi hết lừa ăn lừa uống đến lừa tiền.” Cố Kiều Tuyết thốt lời khinh bỉ.