Không qua bao lâu, ban tổ chức cuộc thi đứng dậy phát biểu. Sau một hồi bơm máu gà thì sự tò mò của khán giả đối với trận đấu đã tăng đến đỉnh điểm.
Ban tổ chức nói tiếp: “Chúng tôi đã lên kế hoạch rất chi tiết cho cuộc thi đấy, mọi người cảm thấy vòng loại rất thú vị phải không?”
Các thí sinh nghe vậy thì tức sôi máu. Ờ ờ ờ, ai gần số 1 Bắc An cũng bị thấp điểm, thú vị quá trời!
Ban tổ chức cười mờ ám. “Chúng tôi đã tốn rất nhiều thời gian và sức lực cho vòng chung kết nên vòng này sẽ càng thú vị hơn.”
Các thí sinh nghe vậy thì bỗng có linh cảm bất thường.
Dường như ban tổ chức muốn chính minh linh cảm của họ đã đúng, đưa tay chỉ về phía khu vực sau đấu trường bị màn che, nhiệt liệt nói lớn: “Đây là thứ chưa bao giờ xuất hiện kể từ cuộc thi đầu tiên đến nay——”
Theo tiếng giới thiệu của ông ta, nhân viên kéo tấm màn xuống để lộ ra một hàng rào sắt kiên cố. Ánh nắng chiếu vào giữa những kẽ hở rọi sáng khoảng tối phía trong.
Mọi người tập trung nhìn, hóa ra bên trong là một con thú hoang.
Con thú vốn yên lặng gặp phải ánh sáng, tỉnh lại từ cơn hôn mê, phát ra tiếng gầm gừ giận dữ.
“Là thú biến dị!” Một học sinh ngạc nhiên thốt lên.
Học sinh nữ bên cạnh cậu ta nhíu mày: “Còn là thú biến dị cấp cao… Ít nhất cũng là cấp A.”
“Ban tổ chức muốn làm gì vậy? Giết tụi mình ngay trên sàn đấu à?”
“Có lẽ các thí sinh thông minh đã đoán được. Không sai, vì thúc đẩy giáo dục tố chất, nâng cao năng lực toàn diện của học sinh, tạo nên những người tài cho các thành phố, chuẩn bị cho phát triển vùng hoang dã tương lai nên chúng tôi đã lên kế hoạch chi tiết cho trận chung kết này..”
Các thí sinh: giáo dục tố chất quái gì hả! (╯°□°) ╯︵ ┻━┻
“Quy tắc rất đơn giản, đấu với thú biến dị bằng cách bốc thăm, chạy cũng được mà đánh bại nó cũng được. Trong vòng ba phút trọng tài sẽ chấm điểm dựa trên biểu hiện của các đội. “
“Vậy thì bắt đầu bốc thăm nào.”
“Đội 1, trường nam sinh Kinh Thần đấu với dúi.”
Trường nam sinh Kinh Thần lên sân khấu, các thí sinh khác bàn luận rất sôi nổi.
“Nghe nói họ cũng bị số 1 Bắc An cướp đấy, nhưng sau này thông minh chạy thiệt xa, không bị ảnh hưởng mấy.”
“Chung kết quỷ gì vậy, ban tổ chức nghĩ gì thế nhỉ?”
“Chắc là đoàn thám hiểm hoang dã muốn tuyển người, thấy ông Kỳ cũng ở đây phải không?”
“Nhưng tớ chỉ muốn làm nhân viên làm công ăn lương ở thủ đô thôi.”
“Không có tiền đồ.”
“Dúi, có vẻ ban tổ chức vẫn còn chút lương tâm, ít gì loại này cũng không có khuynh hướng tấn công con người.”
“Bắt đầu rồi kìa.”
Ánh mắt của mọi người tập trung vào trung tâm sàn đấu, một đám dúi chạy ra khỏi lồng sắt căng thẳng đứng giữa sàn đấu, mấy cặp mắt nhỏ với tai thăm dò động tĩnh xung quanh.
Mấy cậu trai trường nam sinh Kinh Thần thấy đàn dúi thì suýt ôm bụng cười.
Chỉ là một đám dúi thôi mà, ban tổ chức đang đùa hả?
Họ bàn chiến thuật một cách qua loa, nhờ đội trưởng Đầu Vàng dẫn đầu tấn công đàn dúi.
Một quả cầu lửa ập vào giữa đàn dúi, ngay sau đó ——
“A a a a a!!! ——”
“A a a a a a!!! ————”
Mấy chục con dúi đột nhiên đồng thời hét lên!
Đầu Vàng hoàn toàn không ngờ chúng lại mạnh đến thế. Hắn cảm thấy hoa mắt, màng tai giống như bị đâm thủng, đầu giống như bị một cây búa dội xuống kêu ù ù ù.
Hắn gục đầu ngã quỵ trên sàn đấu, không cử động.
Thành viên đội hắn đứng phía sau nên không đến mức bị ngã, nhưng do chịu ảnh hưởng từ trận tấn công nên cũng lung lay, mặt mũi trắng bệch. Vừa thấy đội trưởng gục, ý chí chiến đấu của họ cũng sụp đổ theo, sàn đấu nhất thời trở nên hỗn loạn, chỉ mong tránh xa tiếng hét chói tai của đàn dúi này một chút.
Khán giả bịt tai kinh ngạc nhìn một đám dúi biến dị chưa đến cấp A vừa hét vừa đuổi theo đám con nhà người ta kiêu căng chạy tán loạn.
Đội nam sinh Kinh Thần cũng chẳng mất hết tinh thần, đội trưởng nằm liệt giữa sàn, hồn xiêu phách lạc, những người còn lại thì đua nhau chạy, chỉ muốn chết luôn cho rồi.
Tại bàn giám khảo, Kỳ Tùng tặc lưỡi lắc đầu, vòng một con 0 chói mắt lên phiếu điểm.
“Uầy Tiểu Kỳ à, tàn nhẫn thế.”
Hiệu trưởng đại học Bắc An ngồi cạnh ông, cười ha hả hỏi.
Kỳ Tùng nhận xét một cách tàn khốc: “Thứ nhất, chúng viết trên phiếu nguyện vọng là muốn tham gia đoàn tham hiểm hoang dã, vậy mà hoàn toàn thiếu hiểu biết về thú biến dị ngoài hoang dã. Thứ hai, khinh địch một cách mù quáng, tấn công một cách mù quáng. Thứ ba, phạm phải sai lầm nhưng không sửa chữa, tay chân luống cuống, là người siêu năng lực cấp A mà bị một đám thú biến dị cấp B đuổi đánh. Không tưởng tượng nổi có đội còn kém hơn chúng nó.”
“Ầy, dù gì cũng là học sinh nổi bật của trường nam sinh Kinh Thần……”
Ông lão vừa thở dài vừa không hề nương tay vòng một con 0 theo Kỳ Tùng.
Các giám khảo khác tinh mắt cũng làm theo, điểm của nam sinh Kinh Thần toàn là 0.
Ba phút trôi qua, lúc đội nam sinh Kinh Thần nhếch nhác xuống khỏi sàn đấu thì khán giả và các thí sinh mới nhận ra, dù bốc trúng con dúi nhưng quỷ mới biết mình đánh thức thú biến dị có năng lực gì. Theo như trên sàn đấu thì đây là dúi biến dị tấn công bằng sóng âm, đúng là đổ thêm dầu vào lửa.
Trận đấu không hề đơn giản.
Các đội còn lại không may mắn như nam sinh Kinh Thần, toàn bốc trúng thú biến dị cấp A, có một con, cũng có cả đàn 3 con 5 con.
Nhờ cảnh giác nên các đội sau không lê lết như nam sinh Kinh Thần. Có đội cẩn thận từng chút một hết ba phút, có đội hi sinh một hai người cho hạnh phúc của những người còn lại, có đội lợi dụng tập tính của thú biến dị để chế ngự nó…… Kiểu cuối cùng được Kỳ Tùng cho 9 điểm.
Cấp 3 Lan Thành là đội thứ hai đếm từ dưới lên lên sàn đấu, đối thủ là sói ba đầu, biến dị về tốc độ.
Chu Nam Trạch đang say sưa quan sát, quay đầu nhìn Trạm Mặc nhưng lại thấy cơ bắp y căng chặt, cơ thể cứng đờ, tay siết thành nắm đấm, đến nỗi khớp xương cũng trắng bệch.
“Sao thế?” Cậu quan tâm nói: “Không khỏe hả?”
Trạm Mặc mờ mịt chớp mắt như vừa bị đánh thức.
“Không có gì.” Giọng điệu có chút kìm nén.
Y dừng lại, thấy Chu Nam Trạch đang nhìn chằm chằm thì nói thêm: “Hồi trước từng đấu với chúng rồi.”
Chu Nam Trạch bừng tỉnh.
Chả trách cậu cảm thấy thể chế thi khá dị, đây chẳng phải là đấu trường thú sao?
Trạm Mặc từng đấu với loại thú biến dị này rồi? Ừ nhỉ, ngoài vùng hoang dã có rất nhiều sói, trong game cũng thường xuất hiện quái nhỏ.
Gợi lên bóng ma tâm lý của Trạm Mặc rồi sao?
Cậu vừa nghĩ vậy thì bảng thông báo bỗng nhảy ra.
【 Xóa bỏ nỗi ám ảnh 】
Tuổi thơ của Trạm Mặc quá đau khổ, tình huống này đã gợi nên nỗi ám ảnh của y, tên khoa học là PTSD. Hãy giúp y.
W) mỉa mai
A) an ủi
S) chuyển dời
Chu Nam Trạch cảm thấy đống đáp án này rất khó chọn. Dựa trên kinh nghiệm của game thủ chuyên nghiệp thì chưa biết chúng sẽ phát triển theo chiều hướng nào.
Cậu thấy xung quanh toàn là người, không nên nói về chuyện nhạy cảm của Trạm Mặc, dứt khoát chọn chuyển dời.
Chuyển dời đại khái là dời lực chú ý, Chu Nam Trạch hiểu là thế.
Cậu lén cầm tay Trạm Mặc.
Trạm Mặc quay đầu nhìn, ánh mắt thường ngày sóng lớn cũng chẳng hoảng hốt có vẻ kinh ngạc.
“Chơi một trò chơi đi.” Chu Nam Trạch cười nói: “Tỡ vẽ tranh, cậu đoán là gì nha.”
Nói xong, cậu dùng ngón tay vẽ vào lòng bàn tay Trạm Mặc.
Đầu ngón tay vẽ tới vẽ lui giữa lòng bàn tay nhạy cảm, Trạm Mặc chẳng còn tư tưởng nào mà nghĩ đến ám ảnh tuổi thơ nữa, thậm chí còn vô tư đoán xem Chu Nam Trạch đang vẽ gì.
Y chỉ cảm thấy ngưa ngứa như lông chim, tim đập đến nỗi muốn văng ra ngoài.
“Rồi, đoán đi.”
“Ờ……” Trạm Mặc không biết nói gì.
Chu Nam Trạch thở dài: “Kiệt tác zị mà đoán không ra hả?”
“Ừ……”
“Con dúi đơn giản thế mà trời!”
Trạm Mặc: “……”
Trái tim bình tĩnh lại một chút, nhưng cảm thấy hơi buồn cười.
Giá trị yêu thích của Trạm Mặc 10!
Quan hệ hiện tại: Nhiệt tình ( 50/100)
Lúc thông báo nhắc nhở xuất hiện cũng là lúc số 1 Bắc An lên sàn đấu.
Họ là đội cuối cùng.
Mọi người coi họ là thần, nhưng là đội thần kinh bước lên sàn đấu. Nhìn rất thoải mái, còn cười nói vô cùng vui vẻ.
Tất cả đều đoán xem họ bốc được thú biến dị gì, nhưng lúc tiếng hổ gầm vang khắp đấu trường thì toàn bộ đều lặng như tờ.
Yên tĩnh được một lúc thì có tiếng người yếu ớt nói:
“Nếu.. Nếu tớ nhầm thì đây chắc chắn là một con… cấp S…”
“Shhh —— cấp S!”
“Phạm quy hả má!”
“Sàn đấu bất cẩn thế? Sao lại cho thú biến dị cấp S vào?”
“Có người muốn giếc số 1 Bắc An hả?”
Tuy bảo các thí sinh dự thi đều là nhân tài được các thị trưởng chọn, đội trưởng đều là cấp A, nhưng lên cấp S không phải chuyện dễ ăn. Phải biết Cao Minh Hiên chỉ sắp lên cấp S thôi mà đã khoe khắp làng khắp xóm rồi.
Đấu với một con thú biến dị cấp S thì không khác nào tự sát trong mắt họ.
Tại bàn giám khảo, hiệu trưởng trưởng đại học Bắc An cũng sửng sốt hỏi Kỳ Tùng: “Sao lại thế này?”
Kỳ Tùng nheo mắt cười xảo quyệt. “Tôi nghi có đứa cấp S, kiểm tra thử.”
Ông lão không đồng ý: “Bị thương thì sao?”
Kỳ Tùng nói: “Tôi sẽ nhìn kỹ.”
Ông lão vẫn muốn cản nhưng nhìn sang đội trường số 1 Bắc An có vẻ không hề hoang mang thì chỉ đành vẫy tay.
Con hổ biến dị được thả ra.
Chỉ thấy mắt con hổ cấp S lóe lên sự hung hãn, bước uy vũ, giương cái mồm toàn máu đi về phía số 1 Bắc An.
Tim khán giả vọt lên họng, sợ con hồ đấy vồ một cái là tóe máu Bắc An.
Sau đó họ thấy một cảnh tưởng suốt đời khó quên.
Sau khi con hổ đến quần, ngửi ngửi mấy hơi, có vẻ nhận ra gì đó mà lông dựng hết cả lên. Nó cứng đờ một lát, thả lỏng tứ chi rồi chậm rãi cúi đầu bò xuống.
Con hổ: Huhuhu sao lại gặp phải con thú hai cẳng đó, có con hổ nào khổ hơn tao nữa không!
Mấy người số 1 Bắc An nghênh ngang bước lên, trước mặt bao nhiêu khán giả, trước mắt phóng viên và máy quay, trước mắt toàn bộ giám khảo và khách mời quyền lực ——
Bốc con mèo lên.
Toàn bộ khán giả đều há hốc.