Editor: Nguyetmai
Lâm Thừa Ân bước ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn Cố Kiều Tuyết với ánh mắt sắc bén, đi tới bên cạnh của Hoắc Vi Vũ.
Cố Kiều Tuyết giật mình, nhìn Lâm Thừa Ân đầy ngạc nhiên.
Lâm Thừa Ân là kiểu người đẹp như từ trong tranh bước ra.
Vẻ đẹp của cậu hơn xa phụ nữ, nhưng lại không thiếu phần nam tính, thân hình cao lớn thẳng tắp khiến cho những người yêu cái đẹp vừa nhìn đã nhớ rõ cậu.
Nếu nói Cố Hạo Đình có vẻ ngoài cực ngầu, không xem ai ra gì, cao cao tại thượng, cho nên người khác không dám lại gần, chỉ có kính sợ; thì nét đẹp thanh cao của Thừa Ân lại như vầng trăng sáng vằng vặc trong đêm lạnh chỉ có thể nhìn ngắm.
Hồi còn thiếu nữ, Cố Kiều Tuyết cực kỳ thích cậu, còn dùng tiền mua hình của cậu kẹp vào trong sách giáo khoa, có đôi lúc vẽ lại, cũng muốn tới gần.
Nhưng Lâm Thừa Ân lại không để ý tới cô ta.
Sau này lớn dần, cô ta đã nhận thức rõ sự khác biệt giữa thực tế và mơ mộng, thế nên đã từ bỏ việc yêu thầm Lâm Thừa Ân mà quay sang thích Ngụy Ngạn Khang toát ra khí chất thư sinh.
Không ngờ Lâm Thừa Ân lại trở thành người đàn ông của Hoắc Vi Vũ.
Cô ta không thể bình tĩnh nổi. Dựa vào đâu người đàn ông mà cô ta thích đều thích Hoắc Vi Vũ!
Cố Kiều Tuyết nóng nảy mắng: “Hoắc Vi Vũ cô thật trơ trẽn, lăng loàn, gặp ai yêu đấy, có phải chỉ cần là đàn ông thì cô đều thích phải không!”
“Cô nói bậy bạ gì vậy?” Hoắc Vi Vũ nhíu mày.
Lâm Thừa Ân nhẹ nhàng khoác tay lên vai Hoắc Vi Vũ, ngăn Hoắc Vi Vũ nói tiếp.
“Cũng đỡ hơn vài người biết người ta có bạn gái, thế mà lại cam tâm tình nguyện bám lấy người ta suốt một năm.” Lâm Thừa Ân nói với vẻ khinh thường.
“Anh nói gì thế hả!” Cố Kiều Tuyết bị thần tượng chế giễu nên cảm thấy mất hết thể diện, bèn trừng Hoắc Vi Vũ, mắng chửi: “Lưỡi của cô dài như thế, coi chừng xuống địa ngục bị cắt lưỡi đấy.”
Hoắc Vi Vũ chưa hề nhắc tới chuyện bị phản bội này lần nào, cô không cần người khác thương hại, nói ra chỉ làm bản thân lại mất mặt.
Nhưng người khác đều biết, mà cô là người cuối cùng biết đến.
Ánh mắt của Hoắc Vi Vũ lạnh đi vài phần. “Chờ cô xuống địa ngục thành phán quan hẵng tới cắt lưỡi tôi, nhưng mà với lòng dạ, tu vi, đầu óc, chỉ số thông minh như thế thì cô có thể xuống địa ngục đấy, còn khả năng trở thành phán quan thì bằng không.”
Cố Kiều Tuyết nổi giận, giơ tay toan tát vào mặt Hoắc Vi Vũ.
Lâm Thừa Ân nhanh tay túm chặt lấy cổ tay của Cố Kiều Tuyết, cảnh cáo: “Đừng giở thói đại tiểu thư của cô ở đây.”
Cố Kiều Tuyết thấy kiểu gì cũng bị thiệt, bèn giật tay lại, nói đầy căm phẫn: “A Khang nói Hoắc Vi Vũ làm tình giống như cá chết, vậy anh cứ chơi xác đi. Mẹ, chúng ta về, ở đây chỉ tổ làm bẩn chân của mẹ con mình.”
Cố Kiều Tuyết khoác tay Thái Nhã, rời đi với vẻ vênh váo hống hách.
Lâm Thừa Ân nhìn thoáng qua bóng lưng của họ đầy bực bội, rồi nhìn sang Hoắc Vi Vũ. “Em dâng mình cho Ngụy Ngạn Khang rồi à?”
Hoắc Vi Vũ bình thản, tỉnh táo đáp: “Không, cho nên em mới thấy Cố Kiều Tuyết thật buồn cười.”
Lâm Thừa Ân lấy thiếp mời trong tay Hoắc Vi Vũ, nói với vẻ lo lắng: “Ngày mai đừng đi, Cố Kiều Tuyết nhất định sẽ làm khó em.”
Hoắc Vi Vũ nhếch mép, cầm lấy thiệp mời, nói với vẻ biếng nhác: “Cô ta đã tuyên chiến, em mà lùi bước thì khác gì không đấu đã thua. Cô ta có gan mời em tới, thì em có cách khiến cho cô ta hối hận vì đã mời em, hơn nữa ngày mai em có vài việc cần gặp Cố Hạo Đình.”
“Gặp hắn làm gì, khó khăn lắm mới ra khỏi vũng bùn, em nên tránh thật xa. Cho dù lỡ nhìn thấy thì cũng làm như không quen biết.” Lâm Thừa Ân nói, sau đó định đoạt lấy thiệp mời trong tay Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ giấu thiệp ra sau lưng, ung dung nói: “Em muốn trả lại đồ đạc cho hắn thôi.”
“Vậy Vi Vũ này, có phải cô cũng là đồ của Tư lệnh không?” Trung tá Thượng lạnh lùng nói, dẫn theo bốn vệ sĩ, hùng hổ đi tới.