Translator: Nguyetmai
Editor: Nguyetmai
Dưới ánh đèn pin di động, Cố Hạo Đình thấy Hoắc Vi Vũ hai mắt đỏ hoe, da thịt ẩn hiện dưới làn nước trắng nõn như ngọc. Khó khăn lắm cô mới chịu nũng nịu một tí, làm sao hắn nỡ rời đi cơ chứ?
Cố Hạo Đình cúi người bế cô từ trong bồn lên. Mùi sữa tắm thơm dịu xộc vào khoang mũi, cơ thể mềm mại trong lòng là người con gái hắn yêu.
Cô không động đậy, không làm gì cả, thế mà thân thể của hắn lại nổi lên phản ứng khác thường. Mỗi một bước đi, hơi thở lại nặng nề hơn một chút.
Hai người đều im lặng.
Cố Hạo Đình đặt cô lên giường trong phòng ngủ. Hoắc Vi Vũ kéo chăn lên che người mình lại. Động tác đề phòng nhỏ bé ấy không thoát khỏi ánh nhìn của Cố Hạo Đình.
Hắn là một người đàn ông bình thường, hơn nữa còn là một người đàn ông thích chinh phục. Cô càng phòng bị, càng kháng cự, thì hắn lại càng muốn có được cô.
Cố Hạo Đình nghiêng người hôn Hoắc Vi Vũ.
“Ưm…” Hoắc Vi Vũ cứng đờ người, đẩy hắn ra theo bản năng.
Bàn tay hắn vỗ về trấn an trên vòng eo nhỏ như đang dỗ dành, Hoắc Vi Vũ chỉ thấy đầu óc chếnh choáng như thiếu ô xi, máu sôi lên nóng bừng, đầu óc trống rỗng, cứ như đi vào một thế giới kỳ diệu khác.
Cô dần bình tĩnh lại. Cô không bài xích sự động chạm vỗ về của hắn, mặc cho hơi ấm của người đàn ông ấy len lỏi vào trong máu, tháo bỏ hết thảy sự đề phòng.
Bàn tay của Cố Hạo Đình mơn trớn lên trên, bao bọc lấy nơi mềm mại của cô, trêu đùa nó bằng ngón cái và ngón trỏ với động tác rất mực dịu dàng.
Nơi hắn chạm vào run lên thổn thức, làm cho Hoắc Vi Vũ nhớ lại ngày ấy hắn giúp cô làm chuyện kia…
Mật ngọt khó lòng khống chế, tựa như suối trào. Cô sợ hãi phản ứng của thân thể mình, vội vàng gạt tay hắn ra. Bàn tay hư hỏng lại trườn theo vòng eo xuống dưới, mơn man trên phần bụng mịn màng bằng phẳng.
Hoắc Vi Vũ nghĩ hắn muốn làm chuyện gì kia, bèn nắm chặt cánh tay hắn để đề phòng, không cho hắn thực hiện ý đồ xấu.
Cố Hạo Đình biết cô còn chưa chuẩn bị kĩ lưỡng nên không hề bắt buộc. Hắn kiên nhẫn vô hạn hôn cô, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trên cổ, trên người, trên từng tấc da thịt nóng cháy, rồi từ từ dời xuống làm cô run rẩy.
Hoắc Vi Vũ rên nhẹ một tiếng.
Nhiệt độ nóng rực và nỗi căng thẳng cùng cực khiến cô không còn biết mình đang khát khao điều gì.
Cố Hạo Đình trườn xuống theo bụng cô.
Hoắc Vi Vũ vừa mới thả lỏng người lại trở nên căng chặt. Nhưng hắn không lấp đầy cơn khát của cô, mà rời khỏi nơi ấy rồi siết chặt eo cô, tặng một nụ hôn nồng.
Qua mấy lần như vậy, bao nhiêu sức lực của Hoắc Vi Vũ dường như đều bị rút cạn. Cả người cô mềm nhũn.
Song nó tuyệt đối không phải cảm giác lần trước.
Nỗi bồn chồn choán đầy đầu óc cô, cánh mũi phủ một lớp mồ hôi mỏng.
“Cố Hạo Đình, không thoải mái, không phải thế này.” Hoắc Vi Vũ kháng nghị.
Lời thốt ra khỏi miệng, cô mới phát hiện ra giọng nói của mình mềm mại hệt như đang làm nũng, quyến rũ vô vàn. Cô chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình luôn. Đây có phải là giọng cô đâu cơ chứ!
“Không thoải mái ở đâu?” Cố Hạo Đình nhìn cô mà hỏi, đôi mắt quyến rũ chết người sáng ngời như hai viên ngọc đen.
“Tôi không biết, nhưng mà không phải thế này!” Hoắc Vi Vũ chống hai tay lên giường, nửa người nhổm dậy, định đứng lên.
Thế nhưng đúng lúc này hắn lại tấn công.
Sự tập kích đột ngột khiến Hoắc Vi Vũ ngậm miệng, lắc đầu, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính bết trên má, xinh đẹp đến ma mị.
Hầu kết của Cố Hạo Đình nhấp nhô, hắn hỏi như dụ dỗ: “Vậy rốt cuộc là có muốn hay không?”
“Đáng ghét!” Hoắc Vi Vũ gắt lên.
Cố Hạo Đình đứng dậy.
Hoắc Vi Vũ khó chịu, quay người đi, co tròn vào, đưa lưng về phía hắn.
“Tôi có thể không đáng ghét, chỉ cần em nói muốn thì chuyện gì tôi cũng có thể chiều theo em.”