Editor: Nguyetmai
“Em cũng ăn nhiều một chút, lúc ôm em toàn thấy da bọc xương thôi.” Cô Hạo Đình đau lòng nói.
“Thế anh đừng ôm là được rồi.” Hoắc Vi Vũ xoay người bước ra ngoài.
Cố Hạo Đình ôm cô vào lòng, nhìn vào đôi mắt đầy bướng bỉnh của cô mà nói.
“Tôi không chê em gầy, chẳng qua tôi mong em có thể khỏe mạnh hơn một chút, mẹ của con tôi mà yếu ớt lắm bệnh thì làm sao có thể chăm con của tôi được.”
Tim Hoắc Vi Vũ đập mạnh liên hồi.
Bát tự của cô và hắn cũng chưa so, lấy đâu ra con cái.
Cô kéo tay hắn ra rồi bước ra ngoài.
Cố Hạo Đình bưng mì ra, ngồi đối diện cô.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Hạo Đình nhìn sang cửa, trầm giọng nói: “Vào đi.”
Trung tá Thượng dùng chìa khóa mở cửa, binh lính sau lưng anh ta còn áp giải thêm ba người.
Hoắc Vi Vũ thấy bọn họ nom rất quen. Đây chẳng phải là ba cô gái gây sự với cô ở quán bar à? Cô nhớ trong đó có một cô tên là Quán Quán.
“Là mấy cô đùa ác sao?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
Ba người này vẫn ôm hận với Hoắc Vi Vũ. Tại Hoắc Vi Vũ mà hôm nay bọn họ không có cơ hội tham dự hôn lễ, cho nên mới cố tình hù dọa cô.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng Cố Hạo Đình lại ở đây. Ba người sợ tới mức quỳ xuống đất, cúi đầu không dám nói lời nào.
“Tư lệnh, một trong số ba người họ dập cầu dao điện, hai người còn lại thì ở tòa nhà đối diện rọi đèn. Đây là công cụ gây án của bọn họ.” Trung tá Thượng lấy một cái đèn pha dạng như đèn pin đưa cho Cố Hạo Đình.
Cố Hạo Đình cầm lấy, bật đèn pha lên, trên tường liền hiện lên một cái đầu người mờ mờ.
Hắn tắt đèn pha rồi đặt lên bàn, ánh mắt lạnh lùng liếc sang ba cô gái đang quỳ trên đất, hỏi Hoắc Vi Vũ: “Em muốn tôi làm thế nào?”
Hoắc Vi Vũ thật sự chẳng hiểu được một số người, rõ ràng cô chẳng hề trêu chọc họ mà họ lại hại cô. Chính bọn họ bỏ thuốc cô trước, vậy mà sau khi quỷ kế bị phá thì lại quay sang hận cô.
Bọn họ có lý do để hận cô sao?
Hoắc Vi Vũ chẳng buồn nhìn họ, chỉ ăn mì của mình, nói với vẻ hờ hững: “Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ.”
Cả ba người Quán Quán sợ tới tái mặt. Ý là muốn bọn họ biến mất khỏi thế giới này sao?
“Cô Hoắc yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cách cô thật xa mà. Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa đâu, tại tôi không biết cô là người phụ nữ của Tư lệnh, nếu biết thì có cho tôi một trăm cái đầu, tôi cũng không dám làm thế đâu.” Quán Quán cầu xin.
Hoắc Vi Vũ tiếp tục ăn mì, như thể không nghe thấy lời cô ta nói.
Cô gái bên cạnh Quán Quán thấy tình cảnh này, lập tức nói: “Tất cả đều là ý của Quán Quán, tôi với Tiểu Đề không muốn tham gia, là cô ta ép bọn tôi phải làm thế. Cô Hoắc hãy tin tưởng bọn tôi, sau này bọn tôi nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa đâu. Xin cô hãy buông tha cho bọn tôi lần này đi.”
“Đúng đó, đều là ý của Quán Quán cả, xin cô Hoắc tha mạng cho.” Tiểu Đề cũng nói.
Hoắc Vi Vũ nghe thấy bọn họ khóc sướt mướt thế thì khó chịu, cô nhìn Cố Hạo Đình mà nói: “Thả họ ra đi.”
“Ừm.” Cố Hạo Đình đáp.
Hoắc Vi Vũ nhìn ba cô gái quỳ trên mặt đất, nói với vẻ lạnh lùng: “Mong là mấy người nói được làm được, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Nhất định, nhất định mà.”
Ba cô gái đứng dậy, chạy đi một cách chật vật.
Cố Hạo Đình liếc nhìn Hoắc Vi Vũ một cái, giống như hắn đã đoán, cô không hề lạnh lùng quyết tuyệt như vẻ ngoài.
Cô sở hữu một trái tim dịu dàng và cũng rất dễ mềm lòng.
“Dù là tội nhỏ cũng phải phạt nặng, chứ để bọn họ đi như thế thì họ chẳng biết ơn em đâu.” Cố Hạo Đình nhắc nhở.
“Tôi không cần họ biết ơn gì cả, chẳng qua tóc tai da thịt đều do cha mẹ ban cho. Nếu như bọn họ gặp phải chuyện không may, người buồn nhất chính là cha mẹ họ. Quá tam ba bận, lần sau tôi sẽ không nương tay nữa đâu.” Hoắc Vi Vũ nói một cách chắc chắn rồi cúi đầu ăn mì.
Cố Hạo Đình cười một tiếng, nói đầy ẩn ý: “Lần sau, lúc nào em cũng bảo lần sau, e rằng tới một ngày nào đó, em chẳng còn cơ hội cho cái “lần sau” đó nữa.”