Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ thấy rất ngạc nhiên, sao an ninh của nơi này lỏng lẻo thế? Hay là bọn họ biết cô đến để đưa tài liệu?
Hoắc Vi Vũ chỉ muốn lấy chữ ký cho nhanh để còn về nộp lại cho sếp mình thôi.
Cô dừng xe trước cửa biệt thự, nhìn quanh bốn phía. Bãi đỗ xe chẳng có chiếc xe nào.
Hoắc Vi Vũ bỗng thấy kì lạ. Chẳng lẽ còn có bãi đỗ nào khác sao?
Cô vào gõ cửa biệt thự.
“Xin hỏi có ai ở đây không?” Hoắc Vi Vũ hỏi thăm rất lịch sự. Song không có ai trả lời cô.
Thật vô lý!
Hoắc Vi Vũ lại gõ cửa lần nữa: “Có ai không?”
Một cô gái mặc đồ người hầu chạy ra, nói với vẻ bối rối: “Có ạ, có ạ. Cô đến đưa tài liệu đúng không? Mời cô lên tầng hai, rẽ phải, vào phòng đầu tiên ạ.”
Hoắc Vi Vũ đánh giá cô hầu gái này với ánh mắt hoài nghi: “Cô biết tên tôi à?”
“Cô Hoắc, Hoắc Vi Vũ ạ,” Cô hầu gái đáp, khi đối mặt với ánh mắt như dò xét của cô thì vội cúi đầu.
Cảm giác kì lạ nổi lên rõ ràng hơn trong tâm trí Hoắc Vi Vũ.
Từ khi cô mở cánh cổng sắt đã phát hiện bãi đỗ xe rộng rãi trống không, bây giờ lời nói mập mờ đến vẻ né tránh trong thái độ của cô hầu gái lại càng kỳ lạ hơn. Tất cả như một cái bẫy được giăng sẵn để chờ cô nhảy vào.
Cô bị hãm hại quá nhiều đến phát sợ rồi.
“Nếu anh Tăng bận thì để hôm khác tôi lại tới.” Hoắc Vi Vũ cười nói rồi quay đi.
Trung tá Thượng nấp trong bóng tối sốt ruột vô cùng, vội vàng mở cửa ra hô lên: “Hoắc Vi Vũ.”
Hoắc Vi Vũ dừng bước liếc nhìn anh ta, đôi mắt xinh đẹp hơi ngưng lại.
Sao lại là anh ta?
“Tư lệnh bị thương nặng quá, giờ đang hôn mê. Bác sĩ nói nếu tâm trạng Tư lệnh thoải mái thì sẽ khỏe lại nhanh hơn, cho nên tôi mới nghĩ cách mời cô tới.” Trung tá Thượng nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: “Tư lệnh nhớ cô lắm.”
Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn anh ta, nhớ đến lúc mình gặp Cố Hạo Đình ngoài cổng Cố Thị ban nãy.
Mới một tiếng trước hắn còn khỏe mạnh lắm mà, có giống ốm đau gì đâu? Thậm chí còn coi cô như người xa lạ nữa kìa…
Nhớ cô á? Chẳng phải hắn cố ý ở đó để chờ Phùng Tri Dao sao?
“Ốm nặng thì tìm bác sĩ, chứ chỗ tôi làm gì có thuốc.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đi thẳng.
Trung tá Thượng chạy tới ngăn cô: “Hoắc Vi Vũ, rốt cuộc cô có trái tim không? Tư lệnh đối xử với cô tốt đến thế, cô trả máy bay và hòn đảo kia ngài ấy cũng không lấy về. Dù chỉ là bạn bè bình thường thì cũng nên thăm hỏi lúc ốm đau chứ?”
“Anh đi mà tìm Phùng Tri Dao ấy.” Hoắc Vi Vũ nói.
Vành mắt Trung tá Thượng đỏ hoe. Anh ta nhìn Hoắc Vi Vũ, ánh mắt đầy căm hận: “Cô thực sự quá vô tình.”
Nói xong, anh ta nhường đường, để cô đi.
Hoắc Vi Vũ rảo bước đi thẳng. Cô không có tư cách để yêu thương ai cả.
Trung tá Thượng nghiến răng nghiến lợi nắm chặt cổ tay cô, nổi giận đùng đùng lôi lên tầng, mở cửa phòng đầu tiên rồi quăng cô vào đó. Sau đó đóng cửa lại đánh “rầm” một tiếng, có lẽ là tức lắm rồi.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy Cố Hạo Đình nằm trên giường, hơi khựng lại.
Hắn quấn băng trên cánh tay, cổ tay còn cắm kim truyền dịch.
Người đàn ông này cảnh giác là thế, ấy vậy mà nghe tiếng cửa đóng mạnh cũng chỉ hơi cau mày chứ không tỉnh dậy.
Sắc mặt hắn đỏ ửng khác thường, vầng trán lấm tấm mồ hôi.
Trung tá Thượng nói hắn bị bệnh nặng là thật sao?
Bỗng dưng, trái tim cô đau đớn như thắt lại. Cô vẫn luôn cho rằng hắn là chiến thần bất bại mạnh mẽ vô song. Người đàn ông tựa ngọn núi sừng sững nhường ấy cũng có lúc gục ngã như thế này ư?
Cô bất giác bước tới bên giường, đặt ngón tay trong lòng bàn tay của Cố Hạo Đình, cảm nhận nhiệt độ thuộc về riêng hắn.
Dẫu có trở thành hai người xa lạ, cô vẫn mong người đàn ông này khỏe mạnh an khang, vẫn mong hắn mãi mãi là Cố Hạo Đình ngông cuồng tự đại, cao ngạo kiêu hùng, không ai bì nổi!