Editor: Nguyetmai
Bỗng nhiên ngón tay của Hoắc Vi Vũ bị Cố Hạo Đình nắm chặt trong lòng bàn tay nóng hổi. Cô giật nảy mình nhìn hắn.
Người đàn ông ấy đang nhìn cô bằng đôi mắt hằn tơ máu nhưng sáng rực khác thường.
Đôi mắt đen thẳm như đá vỏ chai giờ đây đỏ ngầu, khát máu, cứ như sâu trong đôi mắt ấy chồng chất vết thương.
Lòng cô đau nhói.
Sao lại thế? Sao lại thế này?
“Để tôi đi gọi Trung tá Thượng.” Hoắc Vi Vũ lo lắng nói một câu rồi chạy vội ra phía cửa, nhưng mới đi được một bước, Cố Hạo Đình đã ôm eo rồi ghì cô xuống giường, nhìn xuống cô từ trên cao xuống.
Hoắc Vi Vũ nhìn cổ tay hắn: “Anh đang truyền nước đấy.”
Hắn giật phăng kim truyền, nắm cằm cô thật chặt rồi đặt xuống một nụ hôn sâu.
Mỗi hơi thở đều bỏng rát như ngọn lửa rực cháy. Hoắc Vi Vũ trợn to mắt nhìn hắn, ánh mắt như sóng biếc lăn tăn.
Đáy lòng cô đang xốn xang, bối rối, hệt như bị thứ gì đó khe khẽ gảy vào, càng ngày càng rung động.
Hắn ghì mạnh gáy cô, siết chặt, đầu lưỡi luồn vào sục sạo như sợ rằng cô sẽ rời đi.
Hắn tham lam hút hết ngọt ngào trong khoang miệng cô, hệt như kẻ lữ hành chết khát trên sa mạc mênh mông được nếm mật ngọt.
Hắn hôn ngấu nghiến như thể muốn lấp kín mọi khoảng trống, không chừa cho cô không gian để hít thở.
Hoắc Vi Vũ càng lúc càng trở nên khó thở.
Người đàn ông ấy không chỉ có đôi môi nóng bỏng, cả cơ thể hắn đang áp sát cô cũng nóng ran.
Nhiệt độ ấy lan sang cô, khiến cả người cô rạo rực, máu nóng sôi trào xộc thẳng vào tâm trí, nhấn chìm hết suy nghĩ, phủ lấp cả tư duy.
Chút lý trí duy nhất còn sót lại cảnh cáo cô phải đẩy hắn ra ngay, nhưng thân thể lại rã rời không nghe theo sự sai khiến. Sức nặng của người đàn ông ép xuống làm cô chẳng thể thoát thân.
Cô cảm nhận được tay hắn đang lần xuống kiếm tìm, rồi luồn qua mép váy, chạm đến khu vườn bí ẩn. Một dòng điện tê dại truyền từ sống lưng lên thẳng đại não, cô cảm nhận được suối nguồn nóng rực bắt đầu tuôn trào theo nỗi đê mê.
Điên cuồng si dại.
Trong thẳm sâu tiềm thức cô, ý niệm cam chịu lặng lẽ nảy mầm.
Đã không kháng cự được thì tận hưởng đi. Cô không căm ghét động tác đụng chạm của hắn, không muốn từ nay về sau không còn quan hệ gì với hắn, có đúng không?
Hóa ra sự thực chẳng phải như những gì cô vẫn hằng tưởng, không phải là cô không có một chút cảm tình nào với hắn.
Cô thích người đàn ông này.
Cô thích hắn ư?
Ý nghĩ này khiến Hoắc Vi Vũ hoảng hốt, đáy lòng thổn thức khôn nguôi. Cô hệt như dây cung căng lên hết cỡ, có thể đứt bất cứ lúc nào.
Nỗi hoang mang khiến cả người cô lạnh run.
Khi cô vẫn còn đang mơ hồ, Cố Hạo Đình đã tháo thắt lưng, thuận tay cởi luôn chiếc quần nhỏ của cô rồi kéo cô lên trước bụng mình.
Vừa chạm đến thứ kia của hắn, cô run bắn lên.
Hắn cúi người hôn vành tai cô, vô vàn trìu mến.
Hơi nóng hầm hập từ vành tai xâm nhập vào não bộ như thứ thuốc độc trí mạng làm tê liệt hết thảy tư duy của Hoắc Vi Vũ.
Từng tấc da thịt nơi hắn chạm vào rực lên ngọn lửa ham mê, từng phần thân thể nơi hắn vuốt ve bùng lên khoái cảm, suy nghĩ chìm trong tình triều dào dạt.
Men tình phủ mờ đôi mắt trong veo, ánh mắt cô đã rã rời, hơi thở dồn dập.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, hé môi mềm, như đắm mình trong nước biển mênh mông.
Chỉ một chút nữa, cô sẽ đón nhận hoàn toàn khát khao của hắn.
Trong nháy mắt, cơn đau nhức trong đầu gọi lý trí của cô quay trở về. Cô biết… nếu hắn tiến thêm một bước nữa, cô sẽ đối mặt với kiếp số của mình.
Cô như kẻ bộ hành tần ngần giữa hai lối rẽ. Một lối thành Phật. Một lối đọa ma.
Hoắc Vi Vũ quyết tâm đánh cược một lần cuối cùng.
Cô hơi lùi lại, đẩy lồng ngực hắn, hỏi thẳng: “Cố Hạo Đình, anh có biết tôi là ai không? Anh có thích tôi không?”
Cô không tự tin một chút nào, bỗng nhớ đến Phùng Tri Dao, lại hỏi: “Có thích một chút xíu nào hay không?”
Cố Hạo Đình mở to mắt nhìn thẳng vào đôi con ngươi long lanh của Hoắc Vi Vũ.
Ngón tay hắn ve vuốt hàng mày thanh tú, phác họa đôi mắt diễm lệ, sống mũi cao và bờ môi căng mọng thơm mềm của cô.
Hình ảnh Hoắc Vi Vũ choán đầy tâm trí hắn.
Trong lòng, trong mắt, trong tim, trong tâm khảm hắn là cô của muôn hình vạn dáng, là cô cau mày, mỉm cười, giận dữ, tùy hứng, căm hận, quyết đoán, bi thương…