Editor: Nguyetmai
Cánh cửa bật mở.
Không chỉ có một mình Trung tá Thượng bước vào mà đi sau anh chàng còn có bác sĩ và bốn y tá nữa. Trên tay y tá bưng một cái khay lớn, trong khay đủ cả bông băng, kéo và thuốc đỏ…
Cô nói câu cuối cùng không to mà bọn họ nghe thấy ngay, chẳng lẽ vẫn đứng ở ngoài cửa chờ à?
Hoắc Vi Vũ đỏ bừng mặt. Cô vẫn đang bị Cố Hạo Đình ôm chặt ở trên giường đây. Cô xấu hổ muốn ngồi dậy, đành đẩy cánh tay hắn ra.
“Ôi bà cô của tôi ơi, cô đừng nhúc nhích, cô cử động làm cho vết thương trên cánh tay Tư lệnh rách ra bây giờ.” Trung tá Thượng lo lắng nói.
Hoắc Vi Vũ thở dài, nói với giọng ôn hòa: “Phiền anh cho tôi dậy trước đã, tôi mà không dậy thì các anh thay băng cho anh ta kiểu gì?”
Nhan Diệc Hàm hòa nhã lịch sự cười khẽ một tiếng, sau đó nhặt chiếc kéo trong khay của y tá lên.
“Cô cứ yên tâm, tôi có cách.” Nói xong, anh ta cắt lớp băng gạc ra.
Hoắc Vi Vũ nghẹn lời. Cô liếc nhìn vết thương trên tay Cố Hạo Đình.
Đó không phải một vết dao bình thường mà là một vết rạch sâu hoắm ở giữa và tám vết nằm ngang, trông hệt như một con rết dữ tợn. Càng gần bắp thịt nơi cánh tay thì vết thương càng sâu, nhiều chỗ đã nhiễm trùng mưng mủ.
“Chuyện gì thế này? Sao lại nặng như vậy?” Hoắc Vi Vũ hoang mang hỏi Trung tá Thượng.
“Vết thương ngoài da thì không nặng nhưng lưỡi dao có độc, Tư lệnh đã lọc máu ba lần nhưng chất độc trong cơ thể vẫn chưa được thanh lọc hoàn toàn.” Trung tá Thượng nói mà lòng đau như cắt.
“Kẻ nào làm?” Hoắc Vi Vũ thốt lên. Trong trí nhớ của cô, xưa nay chưa từng có ai có thể khiến Cố Hạo Đình bị thương.
“Một kẻ thù lớn của Tư lệnh. Ban đầu gã không thể làm gì được Tư lệnh, nhưng tâm trạng Tư lệnh không tốt nên chuyện gì cũng xung phong đi đầu, cuối cùng đánh trực diện với gã. Gã là quán quân võ thuật thế giới, Tư lệnh bất cẩn bị chém một dao, hắn cũng bị Tư lệnh đánh cho sống dở chết dở, nhưng đã được một người bí ẩn cứu đi rồi.” Trung tá Thượng kể lại.
“Nếu không bắt được hắn thì chẳng phải là Cố Hạo Đình vẫn còn nguy hiểm sao?” Hoắc Vi Vũ lo lắng.
“Cô yên tâm đi, chỉ cần Tư lệnh tiếc mạng mình thì tên kia còn chẳng chạm nổi vào người Tư lệnh đâu.” Trung tá Thượng nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn bác sĩ truyền nước cho Cố Hạo Đình.
“Này, hay là để tôi dậy trước đi, chứ thế này thì làm sao truyền nước được?” Hoắc Vi Vũ đỏ mặt hỏi.
Nhiệt độ cơ thể Cố Hạo Đình cao quá, cô cũng đang nóng toát mồ hôi hột rồi đây.
Nhan Diệc Hàm cười hòa nhã: “Tiềm thức của Tư lệnh mạnh mẽ lắm, chỉ cần cô không cử động thì ngài ấy sẽ giữ nguyên tư thế này thôi. Tôi chỉnh tốc độ nhỏ giọt của dây truyền rồi, khoảng nửa tiếng là xong. Tư lệnh phải truyền bốn chai, hai người nghỉ ngơi đi nhé, nửa tiếng nữa tôi vào đổi chai truyền dịch cho.”
Hoắc Vi Vũ cười khổ: “Anh đùa tôi đấy à? Tôi cứ phải nằm thế này mãi hả?”
“Vui thì cứ cười đi, nhịn làm gì cho khổ? À, dù là cơ hội hiếm có nhưng Tư lệnh vẫn còn đang ốm nhé, tôi đề nghị cô đừng lộn xộn, adrenalin lên cao quá, thể lực chưa đủ đâu, để ngài ấy nghỉ đôi ba ngày đã.” Nhan Diệc Hàm cất lời khá mờ ám.
“Cái gì?” Hoắc Vi Vũ bó tay luôn.
“Chúng tôi đi đây, nhường thời gian cho hai người đấy. À phải rồi, đừng có gọi làm gì cho mệt. Cô có gọi rách cổ họng cũng không ai để ý đến cô đâu.” Nhan Diệc Hàm cười tủm tỉm đi ra ngoài.
Thấy bọn họ lần lượt đi hết, Hoắc Vi Vũ nằm bẹp xuống gối đầu như quả bóng xì hơi. Chỉ có trái tim vẫn chơi vơi, và đáy lòng hoang mang đến lạ.