Editor: Nguyetmai
Đàn ông chắc sẽ không nhiều chuyện vậy đâu.
Hoắc Vi Vũ mang tâm trạng thấp thỏm, mơ mơ màng màng đến tận đêm khuya mới ngủ được.
Buổi sáng, cô bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức.
Khi đến công ty, cô nhận ra đồng nghiệp đang nhìn cô bằng ánh mắt quái dị.
Hoắc Vi Vũ hoài nghi, ngồi xuống chỗ của mình.
Tần Vi đi tới, hỏi với giọng điệu buôn chuyện: “Hoắc Vi Vũ, em rể của Cố Hạo Đình là bạn trai cũ của cô à? Là vì thế nên cô mới bị đuổi khỏi Cố Thị sao?”
Hoắc Vi Vũ nhíu mày.
Một trong những nguyên nhân khiến cô đổi sang một công việc không liên quan gì đến đầu tư mạo hiểm đó là để thoát khỏi mấy lời đồn đại.
“Ai nói vậy?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“Hôm nay có một cô diễn viên tới, bảo là nữ diễn viên số 3. Cô ta gặp ai cũng kể việc của cô. Đúng rồi, hôm qua cô ra ngoài mà không thấy về, không phải là tới Cố Thị ký hợp đồng mà không ai chào đón chứ?”
“Quản lý Tăng không có ở đó.” Hoắc Vi Vũ giải thích
“Hử? Sếp Ngụy đã liên hệ trước với quản lý Tăng rồi mới bảo cô qua đó mà. Tôi đoán là do em gái của Cố Hạo Đình giở trò. Bây giờ cô diễn viên kia đang ở văn phòng của sếp Ngụy. Nếu cô ta kể với sếp Ngụy chuyện quá khứ của cô, tôi lo là sếp Ngụy không dám giữ cô lại công ty đâu.” Tần Vi thương hại.
Điện thoại nội bộ của Hoắc Vi Vũ đổ chuông, cô nghe máy.
“Hoắc Vi Vũ, cô đến phòng làm việc của tôi đi.” Ngụy Tịch Phàm nói xong cúp máy luôn.
Hoắc Vi Vũ cứng cỏi đi đến văn phòng của sếp Ngụy.
Hoắc Thuần cũng ở đó, ngồi chễm chệ trên ghế trước bàn làm việc của Ngụy Tịch Phàm, đắc ý nhoẻn miệng cười với Hoắc Vi Vũ.
“Tiểu Vũ, hôm qua bảo cô đến Cố Thị ký hợp đồng, đã ký xong chưa?” Ngụy Tịch Phàm ôn hòa.
“Bọn họ nói sau khi họp bàn quyết định sẽ gọi điện cho tôi.” Hoắc Vi Vũ chột dạ trả lời.
“Thôi đi, Quyền Vi Vũ, công việc cụ thể Tịch Phàm đã bàn bạc xong với quản lý Tăng rồi, bảo cô đi chỉ là hình thức thôi, đừng bảo cô lại đắc tội Cố Kiều Tuyết đấy chứ?” Hoắc Thuần nhìn cô với vẻ hả hê.
Hoắc Vi Vũ nhìn Ngụy Tịch Phàm: “Nếu như vì tôi mà ảnh hưởng đến việc hợp tác của Kình Thiên và Cố Thị, vậy tôi tự từ chức.”
Ngụy Tịch Phàm tỏ vẻ hơi lưỡng lự: “Cô ra ngoài trước đi.”
“Tịch Phàm, anh đuổi cô ta đi. Em nhìn cô ta thấy chướng mắt lắm. Cô ta là loại tiểu nhân “ăn cây táo, rào cây sung” đó.” Hoắc Thuần giật dây.
Hoắc Vi Vũ khinh thường nhìn lướt qua Hoắc Thuần, mở cửa ra ngoài.
Điện thoại Ngụy Tịch Phàm đổ chuông, hắn thấy người gọi là quản lý Tăng nên nghe máy ngay.
“Xin lỗi anh, sếp Ngụy. Công ty muốn hình thức một tí nên hôm qua tôi không đưa hợp đồng cho trợ lý bên anh. Bây giờ tôi ký rồi, sẽ phái người đem qua.” Quản lý Tăng vừa cười vừa nói.
“À, ra thế, không sao đâu.”
“Tám giờ tối nay cùng đi hát karaoke đi, gọi cả trợ lý của anh đi cùng nữa nhé!” Quản lý Tăng nói đầy ẩn ý.
“Được thôi, được thôi.” Ngụy Tịch Phàm liên tục đồng ý.
Hoắc Thuần nhìn Ngụy Tịch Phàm cúp máy, vui vẻ hỏi: “Là bên Cố Thị phàn nàn về Quyền Vi Vũ sao?”
Ngụy Tịch Phàm nhìn lướt Hoắc Thuần, càng nhìn càng thấy phiền: “Tôi cảm thấy nữ số 6 hợp với em hơn, đi học kịch bản đi, học thoại nữ số 6 ấy.”
Hoắc Thuần: “…”
Đêm xuống.
Hoắc Vi Vũ và Tần Vi bị Ngụy Tịch Phàm gọi đi tiếp khách.
Khi họ đến, trong phòng riêng vẫn chưa có ai.
Hoắc Vi Vũ đi toilet. Vừa ra cửa, cô nhìn thấy Cố Hạo Đình nhàn nhã tựa người vào tường, đút tay trong túi, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ không ngờ ở đây mà cũng gặp hắn.
Cô đi hướng ngược lại.
Vừa đi vài bước, Cố Hạo Đình đã nắm lấy cánh tay cô.
Hắn liếc nhìn cô, đôi mắt đen thẳm sâu thẳm, hỏi: “Nghe nói là em thích tôi phải không?”