Editor: Nguyetmai
Hẹn hò hình như là chỉ có bạn trai bạn gái mới làm. Cô với hắn không được coi là người yêu mà.”Nghe nhạc thôi mà, đừng quan trọng hóa vấn đề vậy chứ, không muốn đi thì thôi vậy.” Hoắc Vi Vũ cúi đầu ăn cơm.”Biết rồi.” Cố Hạo Đình lên tiếng.Hoắc Vi Vũ dò xét hắn. Vậy rốt cuộc hắn có đi không?Chuông tin nhắn reo lên. Cố Hạo Đình liếc nhìn màn hình điện thoại của cô.Hoắc Vi Vũ nhìn thấy đầu số 95588 liền thuận tay mở lên.
Trong thẻ ngân hàng của cô chỉ còn 1000. Mắt cô tối sầm lại. Khí thế muốn xin từ chức hình như có chút suy giảm!Cũng được, trước khi quyết tâm dứt áo ra đi thì vẫn phải tích đủ tiền gạo đã. “Lương thực” của sếp dồi dào như vậy, phải tranh thủ “bòn rút” một tí.Cố Hạo Đình im lặng ăn cơm.Trung tá Thượng cầm điện thoại chạy tới, vẻ mặt hốt hoảng, báo cáo: “Tư lệnh, trong quân có việc gấp.”Cố Hạo Đình nhận điện thoại từ Trung tá Thượng, đi ra ngoài rồi vào thư phòng.”Alô, có chuyện gì?” Cố Hạo Đình trầm giọng.”Tư lệnh, Giang Khả chết rồi.” Một tên lính đặc chủng báo cáo.Cố Hạo Đình nhíu mày, dựa vào trí tuệ và thân thủ của Giang Khả, hắn không tin gã này lại chết nhanh như vậy.”Sao lại chết?” Cố Hạo Đình tỉnh táo hỏi.”Bị đâm trong lúc nội chiến, rồi ngã xuống từ vách đá. Chúng tôi đã tìm thấy xác nhưng diện mạo đã biến dạng hết rồi.”Cố Hạo Đình nghi ngờ nheo mắt: “Mấy người kia thì sao?””Lão Nhị của tổ chức đó đã giết hết những người khác, sau đó hắn ta cũng tự sát.””Có tìm được thứ gì đặc biệt trên người gã không?” Cố Hạo Đình truy hỏi.”Không có, nhưng điện thoại, túi tiền, súng ngắn vẫn còn trên người.””Tôi biết rồi, lát tôi về.” Cố Hạo Đình cúp máy, nhìn Trung tá Thượng, ra lệnh: “Chuẩn bị máy bay đi. Sau đó chúng ta đến Cô nhi viện trước đã. Gọi điện cho bên kia, xác nhận xem Minh Nặc có ở đó không.””Vâng.” Trung tá Thượng gật đầu.”Với lại gọi điện cho Ngụy Tịch Phàm, bảo hắn tìm lí do thích hợp thưởng tiền thêm cho Hoắc Vi Vũ, không được để lộ việc tôi bảo hắn làm thế.””Vâng.” Trung tá Thượng liếc nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Tư lệnh.Tư lệnh à, anh dụng tâm lương khổ thật đó.*Khi Hoắc Vi Vũ đang ăn cơm thì nhận được điện thoại của Ngụy Tịch Phàm.”Tiểu Vũ, bên phía cô sắp xếp xong chưa?” Ngụy Tịch Phàm nhẹ nhàng hỏi.”À, tôi đã để hoa ở cửa rồi. Hình như phu nhân viết sai thiệp nên tôi lấy thiệp ra rồi.” Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt nói.”À, là thế này, lẵng hoa kia do Hoắc Thuần chuẩn bị. Tôi hỏi xem tình hình thế nào. Khi nào cô đi làm vậy? Có chút việc tôi muốn nói với cô.” Ngụy Tịch Phàm hỏi.Hoắc Vi Vũ nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều rồi: “Một tiếng nữa tôi về công ty.””Được, chờ cô về đây rồi nói.” Ngụy Tịch Phàm cúp máy.”Sao vậy?” Lý Nghiên Hiền lo lắng.”Cô ấy cũng linh động lắm đấy, thấy Ngụy Ngạn Khang thì không bước vào mà lấy thiệp mừng ra.” Ngụy Tịch Phàm nói.”Cô ấy không biết là em cố tình đấy chứ?” Lý Nghiên Hiền hốt hoảng và sốt ruột.”Anh nói là Hoắc Thuần làm rồi. Cô ấy biết mà vẫn không xé thiệp, hiểu rõ mà lại thản nhiên, là cô gái rất điềm tĩnh, chẳng trách Tư lệnh lại để ý đến cô ấy đến vậy.” Ngụy Tịch Phàm phân tích.”Anh nói xem, có phải Tư lệnh thích cô ấy không? Còn cố ý dặn thưởng thêm tiền cho cô ấy nữa.” Lý Nghiên Hiền suy đoán.”Dù sao cũng phải đối đãi với cô ấy như Bồ Tát sống. Chuyện này cũng có lợi cho chúng ta, sau này em đừng nghe người khác nói lung tung nữa, biết chưa?” Ngụy Tịch Phàm hơi phiền não.Lý Nghiên Hiền gật nhẹ: “Đúng rồi, còn một chuyện quan trọng nữa…”