Editor: Nguyetmai
“Thật ra tôi không quen Phùng Tri Dao, chỉ biết là cô ta cũng rất yêu chồng cô, còn về đạo đức của cô ta thì…” Hoắc Vi Vũ đột nhiên nhớ tới cảnh Phùng Tri Dao dùng gậy gỗ để phá màng trinh.
Một cô gái vì để đạt được mục đích mà ngay đến bản thân cũng không tiếc thương thì làm sao lại có thể yêu thương con của tình địch được.
“Theo ý kiến của tôi thì cô tự nuôi con vẫn tốt hơn.” Hoắc Vi Vũ đề nghị.
Y Phương Phương hiểu ra, vỗ vai Hoắc Vi Vũ, nở nụ cười cảm ơn: “Người chị em này, đến ngày tôi ly hôn thành công thì tôi mời cô ăn cơm.” Y Phương Phương nói xong thì lái xe đi mất.
Hoắc Vi Vũ thấy bực bội. Kệ đi, chuyện mình còn chưa đâu vào đâu thì nên bớt lo chuyện bao đồng.
Cô lái xe vào bãi đậu xe công ty, vừa xuống xe đã thấy Hoắc Thuần đang đùng đùng nổi giận đi đến.
“Hoắc Vi Vũ, rốt cuộc cô nói gì với sếp Ngụy? Bây giờ hắn ta không cho tôi diễn nữa rồi.” Hoắc Thuần chất vấn.
Hoắc Vi Vũ đóng cửa xe lại, lạnh nhạt nhìn Hoắc Thuần: “Cô không nên hỏi tôi nói gì mà nên hỏi là Lý Nghiên Hiền đã thỏ thẻ gì với gã mới đúng.”
“Ý cô là sao?” Hoắc Thuần khó hiểu.
“Cô là nữ diễn viên đầu tiên được xác định sẽ tham gia bộ phim này. Cô thấy Lý Nghiên Hiền sẽ nghĩ gì về mối quan hệ giữa cô và Ngụy Tịch Phàm?” Hoắc Vi Vũ liếc nhìn chiếc váy ngắn trễ ngực của cô ta: “Chỉ với cách ăn mặc và tướng mạo của cô, còn ở cạnh Ngụy Tịch Phàm thì sẽ chết sớm đó.”
“Ý cô là Lý Nghiên Hiền bảo Ngụy Tịch Phàm đừng chọn tôi sao? Không thể nào, bây giờ tôi với bà ta cùng hội cùng thuyền mà.” Hoắc Thuần chống nạnh tỏ vẻ không tin.
“Hoắc Thuần, mọi chuyện trên đời này không chỉ đơn giản như phép toán một cộng một bằng hai. Cô cho rằng cô bày mưu cho Lý Nghiên Hiền thì bà ta sẽ coi cô là người phe mình sao? Không đâu, một khi xảy ra chuyện thì cô sẽ là con rối chết thay đầu tiên thôi. Còn nữa, Ngụy Tịch Phàm cực kì ghét loại con gái thích gây sự nên cô GAMEOVER rồi.”
Hoắc Thuần tỉnh ngộ. Sự xấu hổ và ảo não xen lẫn giận dữ ngùn ngụt bốc lên trong lòng, cô ta chỉ thẳng vào mặt Hoắc Vi Vũ và nói: “Hoắc Vi Vũ, cô đừng cho là tôi không bằng cô, tôi nói cho cô biết, tôi có chiêu sát thủ. Tôi nhất định phải có được vai nữ chính lần này!”
Hoắc Vi Vũ im lặng nhìn Hoắc Thuần một hồi rồi bảo: “Cô có được diễn vai nữ chính hay không thì liên quan gì đến tôi?”
“Tôi biết một bí mật của Cố Hạo Đình, không biết có liên quan đến cô hay không đây?” Hoắc Thuần thốt ra.
“Bí mật gì cơ?” Hoắc Vi Vũ tò mò.
Hoắc Thuần hất cằm vênh váo, châm chọc: “Cô bị ngu hả, làm sao tôi nói cho cô được chứ?”
Hoắc Vi Vũ giật giật khóe miệng: “Vậy cô cứ giữ bí mật này đến rữa luôn trong bụng đi, tôi cũng chẳng quan tâm đâu.” Nói rồi, Hoắc Vi Vũ đi về phía cửa công ty.
Hoắc Thuần nắm chặt tay, quát: “Cô nên cách xa Cố Hạo Đình đi, hắn không phải loại đàn ông như cô nghĩ đâu.”
Hoắc Vi Vũ không hề quay đầu lại. Hoắc Thuần hậm hực giậm chân, chạy lên trước, giữ chặt tay Hoắc Vi Vũ: “Tôi nói cho mà biết, thật ra Cố Hạo Đình không hứng thú gì với chuyện nam nữ, hắn không “lên” được đâu. Chị em họ của tôi là bạn thân vợ chưa cưới trước đây của hắn. Người đó nói với tôi là Cố Hạo Đình không hề chạm vào cô vợ chưa cưới nào cả. Cho dù vợ chưa cưới khỏa thân đứng trước mặt, hắn cũng không có hứng.”
Hoắc Vi Vũ cụp mắt nhìn Hoắc Thuần, lạnh lùng nhếch môi: “Nếu chuyện này là thật thì chắc chắn cô sẽ không nói cho tôi nghe.”
“Tôi nói thật mà.”
Hoắc Vi Vũ không thèm quan tâm đến cô ta, đi vào thang máy.
Lúc Cố Hạo Đình với cô ở bên nhau, cô có thể cảm nhận được tiểu quái thú của hắn thức giấc mà. Không hứng thú sao? Uầy!
Có điều, dù có “lớn” đến thế rồi nhưng hắn vẫn không đưa vào. Vốn dĩ cô còn cho là do ý chí của hắn quá mạnh mẽ, không phải… là không ổn thật chứ?