Chương 300 NẾU NHƯ CÓ THỂ…
Hoắc Vi Vũ đi cả tiếng đồng hồ mới về đến nhà. Cô bật đèn lên, co người nằm trên ghế salon rồi ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không.
Chân vốn đã hết bọng nước lại phồng rộp lên, ngay cả khi đang ngồi cũng cảm thấy đau đớn. Nhưng cô không muốn động đậy. Tắm thôi cũng lười.
Cô quay người co quắp trên salon, cầm điện thoại di động đọc tin nhắn mình gửi cho Cố Hạo Đình.
Lúc này đây, tin nhắn mời hắn đến nhà mình trở thành một điều sỉ nhục và nực cười khôn tả.
Hoắc Vi Vũ xóa tin nhắn đi, suy nghĩ một lát rồi chặn số của Cố Hạo Đình luôn.
Làm xong, không những cô không thoải mái hơn tí nào, mà nỗi đau như sóng cuộn biển trào còn ập tới.
Cô thực lòng không hiểu, vì sao những người mà cô yêu mến, kính ngưỡng, khát khao… đều bỏ cô mà đi chứ?
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, mặc cho hai dòng lệ tuôn ra từ khóe mi ướt nhèm, rồi lẳng lặng gặm nhấm nỗi cô đơn buốt lạnh.
Cô muốn ngủ mê đi nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường.
Lòng quặn thắt đớn đau, nỗi cay đắng xót xa chảy tràn trong mạch máu.
Hoắc Vi Vũ lăn qua lộn lại mãi vẫn không sao ngủ được, nhìn điện thoại thấy đã 5 giờ sáng rồi, thế mà cơn buồn ngủ thì cứ ở đâu đâu.
Cô lấy điện thoại di động ra, lên diễn đàn hỏi: “Lại mất ngủ rồi, làm sao đây?”
“Kêu ông xã ứ hự một lúc là ngủ ngon ngay.” Bình luận đầu tiên nói.
“Cô được ngủ mà không ngủ được, tôi thì đang buồn ngủ rũ mắt mà không được ngủ đây.” Bình luận thứ hai phàn nàn.
“Tôi cũng mất ngủ.” Bình luận thứ ba chia sẻ.
Hoắc Vi Vũ thấy bình luận này thì như tìm được người cùng chí hướng, bèn hỏi: “Sao bạn lại mất ngủ?”
“Vì người tôi thích không ngủ được, cho nên tôi cũng không ngủ được.”
Cõi lòng bỗng ấm sực lên. Dù là tình yêu của người khác nhưng cô vẫn thấy ngọt ngào từ tận đáy lòng.
Không biết bây giờ Cố Hạo Đình đã ngủ chưa?
Chắc là đang ngủ ngon rồi nhỉ?
Nước mắt đắng chát bỗng dâng tràn khóe mi.
Thấy cuộc sống tốt đẹp của người ta, mới nhận ra đời mình buồn đến thế!
Hoắc Vi Vũ vứt điện thoại xuống salon, lê bước vào toilet, đánh răng rửa mặt rồi nhìn đôi mắt mình đang đỏ hoe.
Đau khổ nốt ngày hôm nay thôi nhé!
Khi bình minh lên, ngày mai sẽ là ngày mới.
Hết thảy đều sẽ khá hơn mà!
Hoắc Vi Vũ ra ngoài, tắt đèn, vào phòng mình, toan kéo rèm đi ngủ thì thấy dưới lầu có một người đang đứng trong bóng đêm, chỉ có màn hình di động trên tay phát ra ánh sáng.
Trong một thoáng chốc, cô thấy người ấy sao mà giống Cố Hạo Đình đến thế.
Gần như không kịp suy nghĩ, Hoắc Vi Vũ vội vàng chạy ra cửa, bấm thang máy rồi phóng vào trong.
Tim cô đập nhanh tới thảng thốt.
Có phải là hắn không?
Nếu là hắn thật… thì hắn đến đây vì cô ư?
Hoắc Vi Vũ chạy ào ra khỏi thang máy, vì đi quá vội mà bước hụt một cái, ngã nhào.
Đầu gối đập xuống đất đau điếng.
Cô không muốn vuột mất người đàn ông ấy, bèn cố bò dậy, lảo đảo chạy ra ngoài.
Bên ngoài tĩnh mịch vắng tanh, không có một ai, chỉ có tiếng côn trùng rúc rích trong bụi cỏ.
Hy vọng mới nhen lên dần dần lụi tắt, nhường chỗ cho nỗi thất vọng đong đầy khóe mi.
Cô điên mất rồi.
Làm sao Cố Hạo Đình lại đến chỗ cô được cơ chứ?
Người đang đứng bấm điện thoại kia sao có thể là hắn được?
Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ cô độc xoay người, khập khiễng lết vào thang máy, ấn nút đi lên.
Về đến nhà mình, cô đẩy cửa một cái, cửa không mở.
Đẩy thêm cái nữa, vẫn im re.
Chìa khóa, túi xách, điện thoại và tất cả đồ đạc của cô đều ở trong nhà hết.
Hoắc Vi Vũ thấy nực cười đến cùng cực. Thế mà cô lại ôm hy vọng vì một ảo ảnh, thế mà cô lại mất đi lý trí, mất sạch tư duy chỉ vì muốn giải thoát nỗi đau đè nặng trong lòng.
Cô chẳng hề giống Hoắc Vi Vũ phóng khoáng thoải mái trước đây.
Cô dựa vào cửa và trượt người xuống, hai tay ôm trước ngực, hệt như một đứa bé lang thang không nhà.
Bỗng, một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu lên.
Cố Hạo Đình nhìn xuống cô, ánh đèn hành lang chiếu trên đỉnh đầu hắn như khoác lên vầng sáng màu vàng cho hắn.