Chương 341 MÈO CON CỦA HẮN, ĐỂ HẮN ĐÓN VỀ
Tướng quân Mai mặc quân phục và cùng với các cấp dưới của mình đứng trước mặt Cố Hạo Đình.
“Ai dám đưa cô ấy đi?” Cố Hạo Đình lạnh lùng nói, sau đó cầm chiếc ô trong tay Trung tá Thượng đi về phía Hoắc Vi Vũ.
“Cố Hạo Đình, cô ta là người đàn bà của Giang Khả! Giang Khả chết vì cô ta đấy. Cậu đừng quên Tổng thống muốn thứ gì.” Tướng quân Mai nghiêm nghị cảnh cáo.
Cố Hạo Đình che ô cho Hoắc Vi Vũ rồi nhìn cô từ trên cao xuống.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu lên. Ánh đèn ô tô sáng chói, làn mưa như thành một màn sương mờ mịt, nên cô không nhìn rõ mặt người đàn ông ấy.
Một cơn gió thổi tới cuốn theo không khí ẩm ướt. Hoắc Vi Vũ run lẩy bẩy vì lạnh. Cô rũ mắt nhìn xuống, không dám hy vọng xa vời rằng người khác sẽ tin mình. Bọn họ có tin tưởng hay không cô cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần hắn tin cô là đủ rồi.
Cô nắm lấy ống quần hắn, lắc nhẹ như là đang làm nũng.
Đáy lòng Cố Hạo Đình mềm mại hẳn đi. Dù cô là gián điệp thì hắn vẫn sẽ bảo vệ cô an toàn, dẫu cho có phải phụ hết tất cả người trong thiên hạ.
“Hoắc Vi Vũ, tôi chỉ hỏi em một lần thôi, rốt cuộc em có quan hệ gì với Giang Khả hay không?” Cố Hạo Đình hỏi. Giọng nói lạnh nhạt truyền tới từ trong làn mưa, không hề nghiêm nghị và khắc nghiệt.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu. Đầu óc cô đang choáng váng còn cổ họng thì bỏng rát. Cô yếu ớt dựa vào đầu gối hắn, hệt như một con mèo nhỏ lang thang đáng thương không có nhà để về.
Cố Hạo Đình buông ô xuống, cúi người, bế thốc cô lên.
Cô tựa vào lòng hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể từ người đàn ông ấy lan sang thân thể mình, cảm nhận cả tiếng tim đập vững vàng mạnh mẽ. Dường như cô đã tìm được chốn về.
Cô vươn bàn tay tái nhợt nắm chặt vạt áo hắn rồi chìm vào cơn mê.
Tướng quân Mai chặn trước mặt Cố Hạo Đình, sẵng giọng chất vấn: “Cố Hạo Đình, cậu có biết cậu đang làm gì không? Rốt cuộc cậu có quan hệ gì với ả?”
Cố Hạo Đình lia ánh mắt sắc bén về phía Tướng quân Mai: “Tôi có quan hệ gì với cô ấy thì liên quan gì đến ông?”
Hắn vừa nói xong, bầu không khí bỗng nồng nặc mùi thuốc súng. Tất cả lính tráng đều căng thẳng tột độ, chỉ sợ một giây sau sẽ phải bắn nhau.
Tướng quân Mai nghiến chặt răng, cơn tức giận làm cho cơ mặt run lên bần bật. Ông ta nghiêm nghị nói: “Nếu cậu có quan hệ với ả thì không thích hợp để thẩm tra xử lý vụ án của ả. Bao che gián điệp cùng tội với gián điệp, đừng có quên thân phận của mình.”
“Thân phận của tôi không cho phép ông đứng trước mặt tôi mà chỉ tay năm ngón! Thích hợp hay không thích hợp không phải chuyện ông có thể quyết định được. Nếu không phục thì bảo Tổng thống tới tìm tôi!” Cố Hạo Đình trút cho Tướng quân Mai một tràng khinh bỉ rồi bế Hoắc Vi Vũ đi về xe của mình.
Lời nói cử chỉ của hắn quyết đoán mạnh mẽ, khiến cho Tướng quân Mai đứng sững ra như trời trồng.
Trung tá Thượng lập tức mở cửa ghế sau rồi ra hiệu rút lui với phụ tá Ngô.
Phụ tá Ngô nghiêm túc chỉ huy theo lệnh. Chỉ trong vòng mười lăm giây, một nửa số binh sĩ đã lên xe.
Trung tá Thượng ngồi vào ghế lái, lái xe đi trong sự bảo vệ nghiêm ngặt của các binh sĩ. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Phụ tá Ngô sai người khiêng Giang Khả lên rồi cũng rời khỏi hiện trường.
Trong mắt tướng quân Mai dấy lên lửa hận ngùn ngụt. Ông ta ghét nhất là Cố Hạo Đình tỏ vẻ giỏi giang trước mặt mình.
“Cố Hạo Đình, tao mà không dạy cho mày một bài học thì không phải họ Mai!” Tướng quân Mai gằn giọng hạ lời thề.
Phùng Tri Dao nhìn về phía Tướng quân Mai, uyển chuyển bước tới trước mặt ông ta rồi nói rất nhẹ nhàng: “Tôi có thể chứng minh Hoắc Vi Vũ chính là đồng bọn của Giang Khả.”
Tướng quân Mai nhìn cô ta bằng ánh mắt kinh ngạc: “Chẳng phải cô là con gái của Thượng úy Phùng sao?”
Phùng Tri Dao rơi nước mắt nói: “Em trai tôi suýt bị ả đàn bà kia hại chết nhưng Cố Hạo Đình không hề truy cứu. Ban nãy tôi muốn bắn chết cô ta, thể nào Cố Hạo Đình cũng không bỏ qua cho tôi. Chim khôn chọn cành mà đậu, tôi sẽ đứng về phía Tướng quân Mai ngài. Ba tôi có một vài người bạn tốt, tôi sẽ lôi kéo họ giúp ông.”
Mai Kính Sơn cười hả dạ: “Cố Hạo Đình, bây giờ mày bị bạn bè xa lánh, tao chống mắt lên xem mày làm thế nào mà đấu lại được tao!”