Chương 342 CÔ LÀ KIẾP SỐ CỦA HẮN, HẮN SỐNG LÀ ĐỂ BẢO VỆ CÔ
Trên xe.
Cố Hạo Đình áp tay lên trán Hoắc Vi Vũ. Trán cô nóng như lửa đốt còn bờ môi thì run lên bần bật.
Cố Hạo Đình đau lòng, lại càng sợ cô ngã bệnh mà bướng bỉnh cứng đầu không chịu uống thuốc.
Hắn gọi điện thoại cho Nhan Diệc Hàm: “Đến sơn trang Ly Uy chờ sẵn đi, chuẩn bị thuốc men luôn. Hoắc Vi Vũ phát sốt, chắc là vì quá sợ hãi lại gặp mưa nên mới cảm lạnh.”
“Được rồi, tôi đi ngay đây. Chắc là trên xe cậu có cồn khử trùng đấy, nếu cô ấy co giật thì lấy ra, dùng khăn giấy thấm cồn rồi lau người, trán và lòng bàn tay cho cô ấy nhé.” Nhan Diệc Hàm nhắc nhở.
“Biết rồi.” Cố Hạo Đình cúp điện thoại.
Cồn khử trùng lần trước Hoắc Vi Vũ mua cho hắn vẫn còn để trong hộc để đồ.
Hắn lấy cồn ra, nhìn Trung tá Thượng đang lái xe rồi ra lệnh: “Cấm được quay đầu, cấm nhìn lén, anh mà nhìn thấy cái gì không nên nhìn thì mù luôn đi.”
Trung tá Thượng: “…” Anh ta có định nhìn lén đâu, mà anh ta nào dám nhìn lén vợ của Tư lệnh cơ chứ!
Trung tá Thượng tự dặn lòng: Tuyệt đối không được bất cẩn mà liếc cái nào đấy!
Anh ta tập trung tinh thần nhìn chằm chằm con đường phía trước, đến tròng mắt cũng không dám di dịch tí nào.
Cố Hạo Đình đóng kín cửa sổ xe, đổ cồn ra khăn giấy, lau trán và lòng bàn tay cho Hoắc Vi Vũ, sau đó luồn vào trong làn váy, lau từ xương quai xanh xuống.
Chất cồn lạnh lẽo khiến cho Hoắc Vi Vũ hơi tỉnh táo lại.
“Ưm…” Cô rên khẽ một tiếng, bờ mi hơi run trong cơn bất an, mê man nắm lấy tay hắn.
“Tiểu Vũ, đừng sợ, tôi sẽ không để em có chuyện gì đâu.” Cố Hạo Đình cam đoan.
Dường như nghe thấy giọng nói của hắn, Hoắc Vi Vũ buông lỏng tay ra, thiêm thiếp ngủ đi, có vẻ an tâm hơn nhiều.
Hắn từ từ lau xuống dưới, vuốt qua lồng ngực, dịch sang bên phải, bỗng bất cẩn chạm phải đôi gò bồng mềm mại.
Cả người Cố Hạo Đình cứng đờ, hầu kết nhấp nhô đầy gợi cảm.
Đàn ông là loài động vật bậc cao sống bằng mắt và xúc giác. Hắn chẳng hề có sức kháng cự nào đối với cô. Cô quả thực là người mà ông trời phái xuống đây để tra tấn hắn, tra tấn từ thân thể, tình cảm, cho đến ý chí.
Cố Hạo Đình bách chiến bách thắng là thế, song ở trước mặt cô, hắn đã phải bỏ giáp quy hàng từ lâu.
Bỗng dưng điện thoại di động đổ chuông. Cố Hạo Đình rút tay ra, thấy người gọi là Tổng thống, trong đôi mắt đen thẳm như mực lóe lên tia nhìn sắc bén.
Hắn nghe máy.
“Hạo Đình, Tướng quân Mai nói đã bắt được người đàn bà mà Giang Khả thề chết bảo vệ ở ngay tại hiện trường, tín vật có khả năng ở trên người cô ta không?” Tổng thống sốt sắng hỏi.
Bây giờ quan hệ giữa họ với nước G không ổn định, Cố Hạo Đình lại không chịu kết hôn chính trị, chuyện tìm tín vật đã khẩn cấp lắm rồi.
Nguồn : Vietwriter.vn
“Cô ấy không phải người phụ nữ của Giang Khả, chuyện này chẳng liên quan gì đến cô ấy hết.” Cố Hạo Đình nói chắc như đinh đóng cột.
“Nhưng Tướng quân Mai nói rất chắc chắn, tôi nhận được tin tức, đúng là Giang Khả đang giữ tín vật đấy.” Tổng thống dịu giọng.
“Thế thì đến chỗ Giang Khả mà tìm! Bây giờ tôi có việc, cúp máy trước.” Cố Hạo Đình dứt khoát cúp máy.
Trung tá Thượng hơi lo lắng, e dè hỏi: “Tư lệnh, ngài nghĩ tại sao Giang Khả lại muốn cứu cô Hoắc? Hắn lấy mạng đổi mạng đấy! Nói thật là nhìn cảnh đó mà bảo tôi là cô ấy không có quan hệ gì với hắn thì tôi cũng không tin.”
“Cô ấy nói không có quan hệ thì tuyệt đối không có quan hệ!” Cố Hạo Đình hạ giọng nói rồi nhìn Trung tá Thượng bằng ánh mắt sắc lạnh.
Trung tá Thượng không dám hó hé thêm nửa lời.
Đôi mắt sâu thẳm của Cố Hạo Đình lặng lẽ nhìn về phía trước.
Phía phụ tá Ngô đã tìm được chiếc xe D7S110 nhưng không thấy người bịt mặt. Đối phương có kinh nghiệm hành động dày dặn, tư duy thông minh, kế hoạch kín kẽ. Đó không phải là việc mà một kẻ trộm tầm thường làm được. Rốt cuộc bọn chúng vào nhà Tiểu Vũ để tìm vật gì?