Chương 346 NẾU CÔ ẤY CHẾT THÌ TẤT CẢ CÁC NGƯỜI SẼ PHẢI CHÔN CÙNG!
Cô nóng quá. Dù cho hắn có khát khao đến mấy thì cũng không thể cầm thú đến mức muốn cô trong lúc cô đang sốt cao. Thân thể cô vốn dĩ đã yếu rồi, đâu chịu nổi khát khao của hắn.
Cố Hạo Đình áp trán lên trán cô, để cho cơn khát trong lòng mình lắng xuống. Nhưng làm sao có thể lắng đọng dễ dàng như vậy được.
Cô cũng không chịu nằm yên mà mơn trớn cơ thể hắn, mỗi một động tác đều là những đòn chí mạng đánh vào lý trí vốn đã bên bờ tan rã của ai kia…
Hắn ôm lấy khuôn mặt cô, nhìn sâu vào đôi mắt phủ kín sương mù kia: “Tiểu Vũ, chờ em hạ sốt đã, nhé.” Cố Hạo Đình khàn giọng nói.
Hắn nhịn cũng chẳng sung sướng gì. Vì cấu tạo cơ thể của đàn ông và phụ nữ khác nhau, cho nên hắn còn khó chịu hơn cô gấp trăm ngàn lần.
Hoắc Vi Vũ lăn lóc một hồi thì mệt mỏi, mơ mơ màng màng trong cơn sốt, sau đó nhắm mắt lại, thiếp đi.
Cố Hạo Đình đành phải vào toilet tự mình giải quyết. Hắn thực sự, thực sự rất muốn cô. Muốn cho cô mang thai con của hắn.
Cố Hạo Đình tắm lại một lần nữa.
Tiếng đập cửa vang lên bên ngoài. Ánh mắt hắn lạnh xuống khiến cho người ta phát rét.
Nếu không có chuyện khẩn cấp thì cấp dưới của hắn không bao giờ dám quấy rầy vào lúc này.
Hắn nhanh chóng quấn khăn tắm rồi mở cửa ra.
Trung tá Thượng đứng ngoài với vẻ mặt cực kì sốt sắng.
“Tư lệnh ơi gay rồi. Tướng quân Mai đưa người tới, muốn bắt cô Hoắc đi ạ.” Trung tá Thượng báo cáo.
Ánh mắt Cố Hạo Đình đanh lại sắc lạnh, cằm bạnh ra, nói một câu chẳng hề khách khí: “Bảo lão xéo đi.”
“Ông ta nói là Tổng thống ra lệnh cho ông ta đến bắt cô Hoắc đi. Tư lệnh ơi, cô Hoắc mà bị Tướng quân Mai đưa đi thật thì có lẽ không còn sống mà về được nữa đâu.” Trung tá Thượng lo lắng siết chặt nắm tay.
“Đi nói cho lão biết, trừ khi Tổng thống đến, nếu không đừng ai hòng đưa Hoắc Vi Vũ đi.” Cố Hạo Đình lạnh lùng đóng sập cửa lại.
Lông mày hắn cau chặt, trong ánh mắt sắc lạnh dấy lên nỗi lo.
Hoắc Vi Vũ là người phụ nữ của hắn, chỉ thế thôi đã đủ để Mai Kính Sơn không tha cho cô rồi.
Cố Hạo Đình thay quần áo xong thì di động đổ chuông.
Thấy Tổng thống gọi đến, cả người Cố Hạo Đình tỏa ra hơi lạnh. Hắn đến trước cửa sổ, nhìn Mai Kính Sơn đứng canh trước cổng nhà, bấm nghe máy.
“Bảo Mai Kính Sơn cút khỏi tầm mắt của tôi.” Cố Hạo Đình lạnh nhạt nói.
Tổng thống thở dài một tiếng, khuyên nhủ: “Hạo Đình à, Tướng quân Mai tập hợp mười mấy vị quan chức cấp cao, tố cáo cậu bao che cho phần tử phản nghịch. Vì danh dự và an toàn của cậu, tôi đề nghị cậu giao cô gái kia cho Tướng quân Mai xử lý thì thích hợp hơn. Cậu tạm lánh đi cho qua sóng gió đã, quân tử giữ mình mà.”
Cố Hạo Đình cười nhạt, nói dứt khoát: “Cô ấy không phải là phần tử phản nghịch. Tôi sẵn sàng lấy danh dự của mình ra để bảo đảm. Nếu cô ấy là phần tử phản nghịch, tôi sẽ giao hết quân quyền, tự đến tòa án quân sự nhận xét xử.”
“Tôi tin tưởng vào phán đoán của cậu, nhưng bên Tướng quân Mai thì tôi không biết làm thế nào. Cậu cũng biết bây giờ quan hệ giữa nước ta và nước G đang căng thẳng mà. Nếu trong nước xảy ra mâu thuẫn nội bộ thì kẻ địch sẽ thắng thế, hai nước giao tranh, hao người tốn của lắm, chẳng phải là chuyện hay gì. Tôi không muốn thời gian tôi nắm quyền để lại vết nhơ trong lịch sử. Hạo Đình à, cậu giao cô ấy ra đi.” Tổng thống nói với vẻ bất đắc dĩ.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Tổng thống sợ Tướng quân Mai tạo phản mà không sợ tôi tạo phản sao?” Cố Hạo Đình cười lạnh, ánh mắt nhìn Mai Kính Sơn dưới tầng trở nên sắc lẻm.
Tổng thống cũng lo lắm chứ. Nhưng ông ta đâm lao rồi, phải theo lao chứ biết làm sao.
“Nếu cô ấy vô tội, tôi hứa sẽ trả lại trong sạch cho cô ấy. Nếu Tướng quân Mai dám tra tấn cô ấy thì cậu có thể truy cứu lại mà.” Tổng thống khuyên lơn.
“Nếu như cô ấy chết, tôi bắt tất cả các người chôn cùng thì cô ấy có sống lại được không?” Cố Hạo Đình đanh giọng nói.