Chương 359 CÔ KHÔNG SỢ HÃI, HÃY CỨ YÊU HẾT MÌNH
Nhạc hay vô cùng, khi thì rung động tưởng chừng chạm đến trái tim, khi thì dịu dàng triền miên không dứt, lúc thì bốn bề sóng dậy, lúc thì nhiệt huyết trào dâng. Nhưng từ đầu đến cuối, trong đầu Hoắc Vi Vũ chỉ vang lên tiếng “ầm ầm”.
Cô chỉ nhớ câu nói cuối cùng của hắn: “Không phải là không biết mối quan hệ chúng ta là gì đấy chứ? Anh giúp em quyết định. Làm vợ của Cố Hạo Đình đi!”
Làm vợ của Cố Hạo Đình, hắn nói vô cùng bá đạo và mạnh mẽ. Đó cũng chính là phong cách của Cố Hạo Đình.
Tim cô đập loạn cả lên. Tuy cô thích hắn, có cảm tình với hắn nhưng nhắc đến chuyện cưới xin, cô lại thấy hơi sợ.
Cô nhớ tới Cố Kiều Tuyết, nhớ tới Ngụy Ngạn Khang, nhớ tới thân phận quân nhân của hắn. Mỗi một chuyện cô đều e dè.
Buổi biểu diễn kết thúc. Hoắc Vi Vũ chậm rãi nhìn về phía Cố Hạo Đình, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của hắn. Trong ánh mắt hắn như có một cơn lốc, dần cuốn cô vào sâu bên trong, càng lúc cô càng chìm đắm.
Lời từ chối nghẹn ứ trong miệng cô.
Cố Hạo Đình nhấc tay cô lên, liếc mắt nhìn nhẫn kim cương, ra lệnh: “Phải luôn đeo nhẫn cho anh. Nếu như em gỡ ra, anh sẽ chặt tay em. Em nghe rõ chưa?”
Hoắc Vi Vũ rút tay mình ra, xoay tròn chiếc nhẫn đeo trên tay, lẩm bẩm: “May mà anh tặng em nhẫn. Chứ nếu mà tặng em dây chuyền thì có phải em sẽ không nhìn thấy ngày mai luôn không?”
Cố Hạo Đình bật cười. Hắn nhẹ nhàng khoác tay lên vai cô, kéo cô đến gần hắn: “Em cũng thông minh phết đấy.”
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía các thành viên của dàn nhạc đang thu dọn đồ đạc.
Buổi hòa âm tuyệt vời này là Cố Hạo Đình chuẩn bị cho cô, cũng là sự bù đắp những tiếc nuối hắn dành cho cô.
Cô hơi nheo mắt, siết chặt nắm đấm, giữ chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.
Cô quyết định rồi!
Cuộc sống luôn có rất nhiều sự lựa chọn. Mỗi một lần lựa chọn là một lần mạo hiểm. Cô biết ở gần Cố Hạo Đình cực kỳ nguy hiểm nhưng cô càng sợ bỏ lỡ hắn. Cô nguyện thử một lần cuối, xem như mình chưa từng chịu tổn thương, yêu hắn bằng cả trái tim một lần nữa. Có lẽ phía trước còn vô vàn trắc trở nhưng cô không sợ.
Điện thoại Cố Hạo Đình đổ chuông. Theo bản năng cô nhìn sang, là số lạ.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cố Hạo Đình rút tay lại, bắt máy, ánh mắt tối sầm. Sau khi cúp máy, hắn nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, trầm giọng: “Minh Nặc tỉnh rồi. Em có muốn qua thăm thằng bé với anh tôi không?”
Hoắc Vi Vũ nhớ tới quan hệ giữa Cố Hạo Đình và Phùng Tri Dao, thấy mình đi có vẻ không thích hợp lắm nên lắc đầu: “Em muốn về nghỉ ngơi.”
“Được. Đêm nay em về chỗ anh nhé.” Hắn nói ra một cách tự nhiên, dùng câu trần thuật như thể đó là chuyện đương nhiên.
Mặt Hoắc Vi Vũ đỏ lên. Khi đàn ông nói với phụ nữ đêm nay về chỗ anh ta thì chính là có ý mời gọi.
“Đêm nay em muốn nghỉ ngơi cho thật khỏe.” Hoắc Vi Vũ ngỏ ý từ chối.
“Ở chỗ anh cũng nghỉ ngơi khỏe được mà. Em đang nghĩ gì vậy?” Cố Hạo Đình nhếch môi, giọng điệu khá mờ ám.
Hoắc Vi Vũ khó chịu, cầm túi xách lên: “Xe em còn đang trong tiệm sửa chữa, chắc cũng sửa xong rồi, em đi lấy xe đây.”
“Cái xe cổ lỗ sĩ của em anh đập đi rồi.” Cố Hạo Đình hời hợt nói, đứng dậy theo cô.
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc: “Anh đập xe em lúc nào vậy?”
“Cửa hàng sửa chữa gọi điện thoại cho em, bảo xe em hỏng vài thứ. Anh bảo bọn họ “đập đi xây lại” rồi.”
Hoắc Vi Vũ: “…”
“Anh đập xe rồi thì em đi bằng gì đây?” Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ.
“Cho em một chiếc khác. Maserati, Lamborghini, Ferrari, Bugatti, em muốn loại nào?” Cố Hạo Đình nghiêm túc hỏi.