Chương 371 NÓI CHO TỬ TẾ, EM LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA AI?
Hoắc Vi Vũ đẩy vai Cố Hạo Đình.
“Ưm… ưm… ưm…” Cô cố sức vùng vẫy, giãy giụa, nhưng càng giãy thì hắn lại càng không chịu buông tha.
Cố Hạo Đình vòng tay ra sau lưng cô, cởi móc cài áo lót của cô.
Hoắc Vi Vũ đẩy mạnh tay hắn nhưng không được, cứ thế để hắn giật chiếc áo lót của cô ra, sau đó cúi mình hôn lên gò bồng trần trụi.
Hoắc Vi Vũ run bắn lên. Cảm giác mãnh liệt như sóng triều đánh thẳng vào tiềm thức. Trong thoáng chốc, cô bất giác chìm vào cơn mê muội.
“Cố Hạo Đình, anh đừng như vậy, anh buông tôi ra.” Hoắc Vi Vũ hạ giọng van nài.
Cô sợ Phùng Tri Dao và người của Tướng quân Mai trong phòng bên cạnh nghe thấy.
Trong đáy mắt Cố Hạo Đình toát lên ánh sáng lạnh lẽo. Đã đến nước này rồi mà còn bắt hắn buông ra ư?
Hắn bế Hoắc Vi Vũ lên, xoay người đặt cô xuống ghế salon, sau đó dùng một tay siết chặt đôi tay mảnh khảnh và ép chúng ra sau lưng cô.
Chỉ cần hắn hạ thấp mình xuống thì cô không thể không ưỡn ngực lên. Tay kia của hắn ôm siết eo Hoắc Vi Vũ, giam cầm tự do của cô.
Với sức mạnh của hắn, cô không sao động đậy được. Hoắc Vi Vũ nhìn rõ từng động tác của người đàn ông ấy. Vô hạn mờ ám, tràn ngập sắc tình.
Từng cơn sóng triều mênh mông loang dần nơi đáy lòng cô. Cô sợ hãi bản thân khi mê muội sẽ làm chuyện khiến mình hối hận suốt đời.
Cô phải gắng gượng giữ cho mình tỉnh táo mới được.
“Cố Hạo Đình, anh đừng như vậy.” Hoắc Vi Vũ lắc đầu, nhìn ra phía cửa với ánh mắt lo âu.
Cô nhớ hắn còn chưa khóa cửa. Nếu bị người khác bắt gặp thì cô sẽ phát điên mất.
“Đừng như thế nào?” Hắn cất tiếng hỏi bằng chất giọng mị hoặc xấu xa, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, chất chứa lửa giận mãnh liệt tuôn trào.
Hoắc Vi Vũ sợ hãi hắn như vậy. Nhưng cô lại không tìm ra lý do gì để thuyết phục hắn cả, chỉ biết ngước lên nhìn hắn bằng đôi mắt ngấn lệ rưng rưng.
Cố Hạo Đình ngắm nhìn người con gái mềm mại yêu kiều, bỗng mềm lòng thương xót.
Hắn xoay người đè cô xuống salon: “Bây giờ nói lại cho tử tế, có muốn chia tay nữa không? Em là người phụ nữ của ai?”
“Đừng ép tôi.” Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ.
Cố Hạo Đình cười nhạt.
Xem đi, thế mà hắn vẫn cho cô thêm một cơ hội nữa. Tiếc rằng cô vốn chẳng cần.
“Được lắm, xem ra em rất hưởng thụ, rất muốn tôi tiếp tục.” Hắn buông lời càn rỡ.
Hắn luồn tay vào mép quần cô.
“Đừng…”
“Đừng gì, chẳng phải em thích lắm sao? Ít nhất thì nơi này cũng rất thật thà.”
Cố Hạo Đình nghiến răng, mắt đỏ ngầu hằn tơ máu, tay nắm chặt cổ chân Hoắc Vi Vũ, ép chân ngược lên tận đầu cô.
Tư thế của cô trở nên cực kì ngượng ngập. Cơn xấu hổ và nỗi nhục nhã bao phủ lấy cô.
Vậy mà hắn làm rất tốt. Cô muốn khóc mà không sao khóc được. Muốn đẩy hắn mà đẩy không ra, cô của lúc này gần như đã tuyệt vọng.
“Vào bên này đi.” Giọng nói của Tướng quân Mai từ bên ngoài truyền vào.
Hoắc Vi Vũ sợ đến nỗi vội vàng nắm chặt tay của hắn.
Hắn không muốn buông cô ra như vậy, nhưng lại càng không muốn dáng vẻ yêu kiều mê hoặc của cô bị người ta nhìn thấy.
Ngay khi Tướng quân Mai đẩy cửa ra, Cố Hạo Đình nhặt hết quần áo của Hoắc Vi Vũ lên rồi ôm cô trốn vào trong tủ.
Không gian trong tủ cực kì chật hẹp, Hoắc Vi Vũ e dè nhìn cánh cửa tủ, không dám thở mạnh một hơi.
“Tướng quân Mai tìm tôi có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Lâm Thừa Ân vang lên. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ giật thót. Không ngờ Lâm Thừa Ân cũng tới. Cô muốn tự tử luôn đi cho rồi.
Cố Hạo Đình siết chặt tay cô. Hoắc Vi Vũ nhìn về phía hắn. Trong tủ tối om om, không nhìn rõ đường nét, nhưng đôi mắt hắn lại sáng ngời như hai viên đá vỏ chai. Cảm giác xâm lược và áp lực nặng nề khiến cho cô có dự cảm không lành.
Cố Hạo Đình áp sát môi mình bên tai Hoắc Vi Vũ: “Nếu bạn trai em biết chúng ta đang làm chuyện mà trai gái thích nhất trong cái tủ này, em nói xem, cậu ta còn cần em nữa không?”