Chương 381 GIỮ THỂ DIỆN GIÚP MÀ KHÔNG CẦN, ĐÁNH ĐI
Khuê Tử Anh nhìn thẳng vào mắt Cố Hạo Đình, càng chắc ăn suy nghĩ của mình là đúng.
Cô ả hất cằm lên, ép Lâm Thừa Ân: “Hai người không phải là một cặp sao? Không phải cũng ngủ với nhau rồi sao? Khắp người cô ta đều là vết tích anh để lại thì giờ có hôn cũng chẳng sao. Nếu đến hôn mà anh cũng không dám, vậy chắc chắn hai người không hề yêu nhau rồi. Lâm Thừa Ân, tôi không dễ bị bắt nạt vậy đâu.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên Lâm Thừa Ân.
Trong mắt Tướng quân Mai lóe lên tia sáng, hắn mặt mày hớn hở, đổ thêm dầu vào lửa: “Cố Hạo Đình, cô gái anh yêu đang đứng trước mặt anh đây đang muốn hôn người khác. Anh còn không dám nhận thì thật không ra gì mà.”
Cố Hạo Đình đanh mặt, nhìn thì có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong mắt đã dậy sóng rồi.
“Tôi cam đoan sẽ giúp Lâm Trung Kiệt bình an vô sự.” Cố Hạo Đình nhẹ giọng nói với Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nghe được rõ ràng, hắn đang hứa với cô chuyện cô lo lắng nhất. Cô biết hắn không muốn nhẫn nhịn nữa.
Hắn giúp cô, bảo vệ cô, đã làm rất nhiều việc cho cô, cũng nhịn nhục quá nhiều rồi. Chẳng qua cũng chỉ là bị đám người này cho là bắt cá hai tay, vậy có gì to tát đâu. Cô lại chẳng quen biết đám người đó.
Trong lòng bắt đầu lung lay, Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng lên tiếng: “Ừ.”
“Cha tôi không cần loại người như anh bảo vệ.” Lâm Thừa Ân lạnh lùng nói.
Hoắc Vi Vũ hồi hộp, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Thừa Ân. Khóe miệng Lâm Thừa Ân giật giật.
Lâm Thừa Ân vốn vô cùng đẹp trai, dùng từ “khuynh quốc khuynh thành” để miêu tả mỗi lúc hắn cười rộ cũng không quá đáng chút nào. Có điều ánh mắt cậu ta nhìn Khuê Tử Anh lại vô cùng lạnh lẽo, ngập tràn chán ghét.
“Tôi bắt nạt cô thế nào vậy? Là đưa ra ám hiệu khiến cô hiểu lầm hay làm tổn thương tình cảm của cô? Nếu tôi nhớ không lầm thì tôi chỉ mới nói với cô một hai câu thôi mà, đúng chứ?” Lâm Thừa Ân hỏi.
“Anh tìm một cô gái giả làm bạn gái, đó không phải là bắt nạt tôi sao?” Khuê Tử Anh mất bình tĩnh chỉ trích Hoắc Vi Vũ.
“Tôi với Tiểu Vũ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, vốn là thanh mai trúc mã rồi. Cô có thể hỏi những người ở cạnh tôi, hỏi người quen chúng tôi, ai cũng biết hết.” Lâm Thừa Ân sầm mặt, nói.
“Nếu là thanh mai trúc mã thì vì sao đến hôn cũng không dám?” Khuê Tử Anh chất vấn.
“Cứ hôn mới thể hiện là yêu nhau sao? Bây giờ rất nhiều cặp trai gái vừa gặp đã lên giường rồi. Dựa vào việc tiếp xúc thân mật là có thể cho rằng họ là một đôi sao? Tôi chỉ thích mình cô ấy, nếu không phải là cô ấy thì tôi không lấy ai hết.” Lâm Thừa Ân khẳng định rõ ràng. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cậu ta quay người lại, nhìn thẳng Hoắc Vi Vũ, dịu dàng: “Tiểu Vũ, chúng ta về nhà thôi.”
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm Lâm Thừa Ân. Chân giống như mọc rễ, chôn chặt trên mặt đất. Câu nói “Tôi chỉ thích mình cô ấy, nếu không phải là cô ấy thì tôi không lấy ai hết” rất chân thực, chân thực đến nỗi chính cô cũng tin.
Rõ ràng họ đang giả vờ, Lâm Thừa Ân cũng biết người cô thích là Cố Hạo Đình, sao lại nói vậy trước mặt mọi người? Sau này anh ấy làm sao thu dọn tàn cuộc đây?
Lâm Thừa Ân thấy Hoắc Vi Vũ không động đậy liền chủ động nắm tay cô.
Cố Hạo Đình nhanh hơn một bước, kéo cánh tay Hoắc Vi Vũ, đề phòng nhìn về phía Lâm Thừa Ân: “Tôi đưa cô ấy trở về.”
“Không cần anh đưa về, Tiểu Vũ, lại đây.” Lâm Thừa Ân trầm giọng nói, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn Cố Hạo Đình.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Vi Vũ nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Thừa Ân, khác hoàn toàn với con người nho nhã, đẹp trai lúc bình thường.
“Tiểu Vũ.” Mẹ Lâm cũng bước tới, cười hiền hòa: “Để con chịu oan ức rồi. Xin lỗi con, chúng ta về nhà thôi.”
“Tiểu Vũ, chúng ta về nhà thôi.” Lâm Trung Kiệt cũng đứng sau lưng Lâm Thừa Ân nói.