Chương 393 TỪ NAY VỀ SAU EM CHÍNH LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI
Cố Hạo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ, hơi chớp mắt, sóng ngầm thoáng vụt qua rồi lắng xuống đáy mắt đen như mực, biến thành biển khơi bao la vô bờ.
“Tôi nghe nói rất nhiều người cha muốn gả con gái cho mình, chỉ riêng khu em ở thôi đã đến mấy chục người rồi.” Hắn đáp bâng quơ.
Hoắc Vi Vũ nghe ra đầu mối, trong lòng dấy lên hy vọng, bèn nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh không biết chuyện ba tôi muốn gả tôi cho anh sao?”
“Không biết, sao thế?” Cố Hạo Đình nhìn xuống cô rồi hỏi.
“Cố Hạo Đình, anh đừng lừa tôi. Tôi ghét nhất là bị lừa, nếu anh lừa gạt tôi thì tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu.” Hoắc Vi Vũ nói với vẻ thận trọng.
“Ừm.” Cố Hạo Đình đáp.
Hoắc Vi Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong đáy lòng lại như có sóng cuộn biển gào, cảm xúc mãnh liệt đánh thẳng vào trong đại não cô.
Cố Hạo Đình vốn dĩ không định kết hôn với cô. Cho nên hắn không thể ép buộc ba cô được. Cũng có nghĩa là cái chết của ba không có liên quan gì đến hắn.
Nếu lúc trước hắn muốn giữ lấy cô thì dù cô có bay ra nước ngoài cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, đúng không? Vậy thì chắc chắn chuyện năm xưa có hiểu lầm.
Cô nhón chân lên nắm chặt tay hắn, lấy hắn làm điểm tựa rồi dâng lên đôi môi thơm.
Trái tim Cố Hạo Đình đập nhanh hơn, sóng ngầm mãnh liệt tuôn trào nơi đáy mắt. Vất vả lắm hắn mới có thể ở bên cô như thế này. Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy giống như là ăn trộm được vậy. Hắn không muốn mất đi cô. Hắn không thể để một chút nguy cơ dù là nhỏ nhất tồn tại.
Cố Hạo Đình ôm eo Hoắc Vi Vũ, nâng cô lên cao hơn, đầu lưỡi xâm nhập khoang miệng nóng ấm, chắt chiu chất nước ngọt lành, làm cho nụ hôn triền miên sâu hơn nữa. Cảm giác khi cô chủ động quá đỗi tuyệt vời, đầu lưỡi cùng hắn vờn quanh, mỗi động tác đều khiến hắn muốn ngừng chẳng đặng. Thật muốn nuốt chửng cô gái này vào bụng…
Hơi thở của Hoắc Vi Vũ dần trở nên dồn dập. Nụ hôn của hắn mơn man dọc theo khóe môi đến cái cổ trắng ngần.
“A.” Cô kêu lên thành tiếng dịu dàng, cuốn hút mà êm dịu. Âm thanh ấy lọt vào tai hắn, đủ để hòa trái tim sắt thép tan ra mềm mại như tơ.
“Muốn không?” Cố Hạo Đình hỏi đầy ẩn ý. Trong đôi mắt đen thẳm in dấu bóng hình cô xinh đẹp động lòng người. Hắn yêu cô của khoảnh khắc này biết mấy.
Hoắc Vi Vũ bị nói trúng tim đen, ngượng nghịu cắn một cái lên môi hắn: “Em đã để lại dấu hiệu trên người anh rồi, sau này anh chính là người của em.”
Cố Hạo Đình cong khóe môi: “Có bao giờ không phải đâu nào?”
Trái tim của Hoắc Vi Vũ đột nhiên bị cái gì đó chạm vào. Dường như là tóc hắn chạm phải cằm cô, ngưa ngứa. Trái tim căng thẳng dần được thả lỏng.
Từng cơn run rẩy khiến đôi chân cô mềm nhũn. Hoắc Vi Vũ vòng tay ôm cổ Cố Hạo Đình. Tư thế này xấu hổ và ngượng ngùng quá đỗi, như thể cô đang chìm trong cơn khát lâu ngày.
Hoắc Vi Vũ đỏ bừng mặt.
Hắn nhìn cô, tay đặt nơi lồng ngực cô, nói đầy thâm ý: “Anh cũng đã in dấu ấn của mình lên cơ thể em rồi. Về sau anh chính là người của em, em cũng là người của anh. Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được rời bỏ anh, biết không?”
Lời tuyên bố ấy thật là bá đạo. Có điều cái bụng của Hoắc Vi Vũ bỗng sôi lên ùng ục, phá vỡ không khí thân mật này.
Tâm trạng vừa tốt lên một cái đã đói rồi. Cô nhìn sang bếp ga. Thức ăn trong nồi đã đun xong, nhưng nó không đành lòng phá hỏng khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi này, chỉ dám yên lặng tỏa hơi ấm, tăng thêm không khí ướt át cho họ.
Vietwriter.vn
Cố Hạo Đình thấy cô không trả lời thì ánh mắt tối dần đi. Đến bao giờ em mới nghĩ mình là của anh chứ?
“Ra ngoài đi, anh hâm nóng nốt đồ ăn cho.” Cố Hạo Đình bất đắc dĩ nói.
“Để em đi xới cơm.” Hoắc Vi Vũ mở tủ lấy hai chiếc bát, xới cơm rồi mang ra bàn ăn. Khi tỉnh táo lại, cô chợt nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng.