Chương 397 SINH CON CHO TÔI LÀ QUYỀN LỢI ĐẶC BIỆT CỦA EM
Nghe thấy giọng nói của Cố Hạo Đình, Hoắc Vi Vũ vui mừng quá đỗi.
Cô đang muốn gọi cho hắn, không ngờ hắn đã chủ động gọi trước rồi. Nét vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt, Hoắc Vi Vũ không để ý đến câu nói vừa rồi của hắn. Cô vừa chạy ra ngoài vừa hỏi: “Anh đổi di động à?”
“Không, đây là máy riêng của cơ quan. Ăn sáng chưa?” Cố Hạo Đình xoa mũi rồi hỏi.
Đến tận bây giờ hội nghị mới kết thúc. Hắn đã mệt rã cả người. Nhưng hắn muốn nghe giọng nói của cô. Chỉ cần nghe vài câu thôi thì thể xác và tinh thần đều dễ chịu hơn nhiều lắm, còn thoải mái hơn được ngủ một giấc say sưa.
“Ăn rồi. Anh thì sao?” Hoắc Vi Vũ quan tâm hỏi.
“Tí nữa Trung tá Thượng sẽ mang tới.” Cố Hạo Đình trả lời một câu đơn giản. Dù chỉ là vài câu về chuyện đời thường, nhưng có thể nhàn nhã trò chuyện cùng cô như một đôi vợ chồng thực sự thế này đã khiến hắn thỏa mãn lắm rồi.
Cố Hạo Đình nhoẻn cười: “Sáng nay ăn gì thế?”
“Mua bánh mì và sữa đậu nành lúc đi làm. À đúng rồi, bánh bao hấp lần trước là anh làm hả?”
“Ừ, anh làm.”
Đáng tiếc quá, lần trước cãi nhau với hắn nên cô không ăn mà đem đổ hết đi, có ăn thì cũng chẳng nhớ mùi vị như thế nào nữa.
“Lần sau em sẽ học làm với anh.” Hoắc Vi Vũ nói dứt khoát.
“Trong nhà chỉ cần một người biết làm là đủ rồi. Nếu em thích thì anh có thể thường xuyên làm cho em ăn.” Cố Hạo Đình hứa hẹn.
Ai mà tưởng tượng được một vị tướng quân hô mưa gọi gió trên chiến trường lại có thể cởi quân phục, vào nhà bếp, làm biết bao nhiêu là món ngon cơ chứ. Cố Hạo Đình đúng là một người đàn ông hoàn mỹ mà.
“Anh làm hết thì em biết làm gì đây?” Hoắc Vi Vũ hỏi đùa.
“Làm được việc người khác không thể thay thế được mới có thể trường tồn mãi mãi, củng cố vững chắc địa vị giang hồ, đứng ở thế bất bại.” Cố Hạo Đình vui vẻ đùa lại.
“Cái gì thế?” Hoắc Vi Vũ chẳng hiểu ra sao.
Cô biết tài cán của mình tới đâu mà. Nếu cô mà làm được việc không ai thay thế nổi thì đã không tìm một công việc chẳng liên quan gì tới chuyên ngành. Không bị sa thải là tốt lắm rồi, nói gì đến củng cố vững chắc địa vị giang hồ với đứng ở thế bất bại.
“Chuyên môn, chuyên tâm, tập trung vào việc sinh con cho anh đi. Ít nhất cũng phải một trai một gái.” Cố Hạo Đình tuyên bố.
Hoắc Vi Vũ đỏ bừng mặt. Vietwriter.vn
Ting một tiếng, thang máy mở ra.
Hoắc Vi Vũ nhìn vào thang máy theo bản năng. Còn Ngụy Ngạn Khang bước từ trong thang máy ra ngoài.
Có vài người mà chỉ nhìn thôi đã khiến cho bạn khó chịu rồi. Không phải vì hết yêu, mà là hối hận vì trao trái tim cho kẻ đó, cảm thấy có lỗi với bản thân.
Hoắc Vi Vũ không muốn để Cố Hạo Đình nghe thấy tiếng Ngụy Ngạn Khang khiến hắn mất vui.
“Em cúp máy trước đây, nhớ ăn sáng đấy nhé, bai bai.” Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng dặn dò một câu rồi cúp máy.
Ngụy Ngạn Khang nhìn thấy Hoắc Vi Vũ nói chuyện với vẻ hòa nhã và thẹn thùng như vậy thì trong lòng như bị cứa, gai độc đâm thấu tim gan khiến cho gã vô cùng xót xa và khó chịu.
“Em đang nói chuyện điện thoại với ai đấy?” Ngụy Ngạn Khang hỏi với vẻ không vui.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu đi thẳng vào văn phòng. Ngụy Ngạn Khang nắm chặt tay cô, kéo đến trước mặt mình rồi chất vấn trong cơn bực bội: “Rốt cuộc thì em vừa nói chuyện điện thoại với ai?”
“Ngụy Ngạn Khang, lần trước anh đã hứa không dây dưa với tôi nữa cơ mà. Đừng có làm tôi buồn nôn!” Hoắc Vi Vũ khó chịu gạt tay Ngụy Ngạn Khang ra.
“Em không muốn biết vì sao ba mình lại chết sao?” Ngụy Ngạn Khang cao giọng hỏi.
Hoắc Vi Vũ hơi khựng lại, nhìn thẳng vào vẻ mặt lạnh lùng của Ngụy Ngạn Khang.
“Muốn biết thì đi theo anh.” Ngụy Ngạn Khang quay người bước vào thang máy.