Chương 409 TIỂU VŨ, ANH ĐÃ THÍCH EM HAI MƯƠI MẤY NĂM RỒI
Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Hạo Đình đang vô cùng ương ngạnh, ngạo mạn. Cô nghĩ đến cảnh lúc hắn ép ba mình cũng mang bộ dạng vênh váo, hung hăng như thế này mà thương cho ba cô vô cùng. Cô cực kỳ ghét Cố Hạo Đình luôn tự coi mình là nhất của lúc này.
Ánh mắt Hoắc Vi Vũ đầy quyết tâm: “Tôi nhớ đã nói với anh rồi mà, nếu như anh lừa tôi, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh. Là anh ép ba tôi phải gả tôi cho anh đúng không?”
Cố Hạo Đình nhìn sâu vào mắt cô, im lặng thật lâu.
“Rốt cuộc có phải vậy không?” Hoắc Vi Vũ cao giọng.
Cố Hạo Đình chỉ đáp lại một chữ ngắn gọn súc tích: “Đúng.”
Hoắc Vi Vũ cảm thấy tan nát cõi lòng. Dù đoán thì đoán nhưng khi nghe thấy chữ “Đúng” thốt ra từ miệng hắn, cô vẫn cảm thấy đau đớn gấp vạn phần.
Cô đang vô cùng mất bình tĩnh, ánh mắt phủ một màn sương mờ ảo. Cô lên án: “Sao anh có thể làm như vậy? Lúc đó quan hệ giữa tôi với Ngụy Ngạn Khang đang rất tốt, ba tôi cũng vô cùng ủng hộ, nhưng anh lại ép ông ấy bắt con gái mình nhảy vào biển lửa.”
Mắt Cố Hạo Đình lạnh lẽo như co lại, giọng lạnh tanh: “Biển lửa gì cơ? Rốt cuộc anh là biển lửa hay Ngụy Ngạn Khang mới là biển lửa hả? Em mất bảy năm để nếm trải bài học xương máu, còn không nhận ra mắt mình kém cỡ nào sao?”
“Cứ xem như mắt tôi kém đi, vậy thì liên quan gì đến anh? Sao anh lại nhúng tay vào, ép ba tôi? Anh có biết người mà anh ép chết là người mà tôi vô cùng yêu thương không?” Hoắc Vi Vũ cực kỳ kích động.
“Anh không hề muốn ép chết ông ấy. Anh chỉ truyền đạt mong muốn được cưới em thôi. Ai bảo em cùng Ngụy Ngạn Khang lên máy bay đi mất chứ? Anh làm em cảm thấy ghê tởm đến vậy sao?” Mắt Cố Hạo Đình đỏ lên.
“Tôi đương nhiên ghê tởm anh rồi. Sao anh lại muốn cưới tôi? Tôi vốn không quen biết gì anh, cũng chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu, vì sao anh đột nhiên muốn cưới tôi chứ? Anh có biết vì hứng thú bất chợt của anh mà anh khiến tôi làm cho người cha mình yêu thương nhất tức chết không? Anh bảo tôi sao có thể ở bên anh chứ?” Hoắc Vi Vũ ôm ngực, tim đang đau nhói.
Cô nắm chặt lấy quần áo hắn, gào lên như muốn giải tỏa điều gì đó.
Cố Hạo Đình cắn răng, quát: “Đó là vì anh đã thích em từ rất lâu rồi.”
Câu nói này hắn đã chôn trong lòng hai mươi mấy năm rồi. Vì sợ cô từ chối, sợ cô trốn chạy, cũng sợ cô ghét hắn nên hắn vô cùng dè chừng, không dám biểu hiện ra, không nói cho cô biết, cứ chầm chậm chờ cô trưởng thành. Hắn cứ thế nhịn hết năm này sang năm khác, nhịn đến sắp điên rồi.
Cuối cùng hắn tìm cơ hội ép Hoắc Kha Dương phải gả con gái cho hắn. Nhưng hắn nào ngờ Hoắc Vi Vũ lại bỏ trốn với Ngụy Ngạn Khang, cũng không ngờ Hoắc Kha Dương tức đến nỗi tái phát bệnh tim. w●ebtruy●enonlin●e●com
Hôm đó tới gặp Hoắc Kha Dương, vốn hắn rất tức giận nhưng vừa đến đã thấy Hoắc Kha Dương tái phát bệnh tim nên nhanh chóng đưa ông ấy đến bệnh viện quân khu. Ai ngờ được Hoắc Kha Dương lại không qua khỏi.
Hắn cũng áy náy trong lòng, hắn sợ cô hận hắn, sợ hai người không thể thành đôi nên hắn âm thầm rời khỏi cuộc sống của cô, không còn tới gặp cô, cũng không nghe ngóng tin tức của cô nữa. Hắn ẩn mình trong quân khu, rong ruổi sa trường. Cuối cùng, giấy vẫn không gói được lửa.
“Ba em hy vọng anh sẽ cưới em, còn tin hay không thì tùy em.” Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn chằm chằm, mắt ngấn nước. Cô tin hắn hết lần này đến lần khác, chất vấn chú Lưu, chất vấn Thừa Ân, truy hỏi Ngụy Ngạn Khang, hỏi Hoắc Thuần cho ra nhẽ.
Kết quả thì sao chứ? Hắn cứ thế lừa gạt cô.
Ba cô hy vọng hắn cưới cô ư? Sao có thể chứ?
Cho đến bây giờ hắn vẫn lừa gạt cô.