Chương 426 NGOÀI TÔI RA, ĐỪNG HÒNG AI ĐỘNG ĐƯỢC VÀO MỘT SỢI LÔNG TƠ CỦA CÔ ẤY
Ngụy Ngạn Khang thót tim, sốt sắng nói với Lục Quân Hải: “Cô ấy là người mà Cố Hạo Đình thích, ông động vào cô ấy thử xem, kiểu gì cũng chết.”
Hoắc Vi Vũ nhìn Ngụy Ngạn Khang với vẻ ngỡ ngàng, còn chưa kịp suy nghĩ gì về câu này đã cảm nhận được sự giết chóc từ Thái Nhã.
Cô nhìn Thái Nhã rồi nói với vẻ khó hiểu: “Bà không sợ tôi tung mấy video đó lên mạng à?”
Thái Nhã hất cằm đầy cao ngạo: “Dù sao tôi cũng còn những 72 tiếng, người khác không trị được cô nhưng tôi không tin Hạo Đình cũng không xử được cô. Tôi muốn nhìn xem rốt cuộc một đứa con gái chẳng là cái thá gì như cô hay người làm mẹ nó như tôi đây quan trọng hơn. Quân Hải, anh dẫn cô ta đi đi, đừng để cô ta trốn.”
“Được.” Lục Quân Hải phất tay, lập tức có hai người tới tóm lấy Hoắc Vi Vũ.
“Chú Lục, chú hủy luôn cái mặt đó đi, như thế thì anh cháu với A Khang sẽ không bị cái mặt nó mê hoặc nữa.” Cố Kiều Tuyết nói.
“Ông dám!”Ngụy Ngạn Khang quát lên.
“Chú Lục đương nhiên dám làm rồi. Chú ấy là người được lòng ông nội tôi, mà làm vậy cũng vì muốn tốt cho anh tôi nên anh ấy sẽ hiểu thôi. Kể cả anh ấy không đồng ý thì cũng có ông nội bảo vệ chú ấy rồi nên anh khỏi phải lo. Bây giờ tôi là vợ anh, anh chỉ cần tập trung lo nghĩ cho tôi là đủ rồi.” Cố Kiều Tuyết nói rất kiêu ngạo.
Ngụy Ngạn Khang tin chắc họ dám làm như vậy. Thế là gã tiến lên định cướp người.
Lục Quân Hải thấy thế, ánh mắt liền trở nên sắc bén, xông lên túm chặt tay Ngụy Ngạn Khang, đanh giọng ra lệnh: “Giải cô ta đi.”
Hoắc Vi Vũ bị bọn họ lôi lên xe. Cô nhìn bóng đêm đen đặc ngoài cửa sổ, đầu óc trở nên trống rỗng. Tương lai sẽ thế nào, mọi chuyện sẽ phát triển ra sao đây? Dường như cô không thể kiểm soát nổi tất cả mọi thứ.
***
Sau khi Hoắc Vi Vũ được đưa đi khoảng nửa tiếng, Thái Nhã được đưa vào bệnh viện kiểm tra. Do tay phải bị trật khớp, trên người có nhiều vết bầm tím nên bà ta được sắp xếp nằm ở phòng bệnh VIP truyền nước.
Vietwriter.vn
Hai tiếng sau, Cố Hạo Đình mới vội vàng chạy từ doanh trại quân đội tới bệnh viện.
“Anh à, Hoắc Vi Vũ đẩy mẹ xuống cầu thang đấy, anh xem bị thương nặng chưa kìa.” Cố Kiều Tuyết vừa thấy Cố Hạo Đình đến liền than vãn.
Cố Hạo Đình nhìn Thái Nhã đang nằm trên giường bệnh với ánh mắt sâu hun hút.
“Tiểu Tuyết, con ra ngoài trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với anh con.” Thái Nhã bảo.
“Anh nhất định phải xả giận thay mẹ đấy. Tại cô ta nên mẹ mới khổ thế này.” Cố Kiều Tuyết cố nói một câu rồi mới chịu ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
“Hạo Đình, mẹ có lỗi với con.” Thái Nhã nói mà giọng nghẹn ngào.
“Nói trọng điểm đi.” Cố Hạo Đình chẳng mấy kiên nhẫn với bà ta, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hiển nhiên là đang cố đè nén cơn giận.
“Thời gian trước mẹ tham gia một buổi tiệc, tình cờ gặp Ngụy Tịch Phàm, bị lời ong tiếng ve của anh ta dụ dỗ nên lỡ làm chuyện sai trái với anh ta. Không ngờ Hoắc Vi Vũ trước nay luôn nhằm vào mẹ lại ghi lại được chuyện đó. Cô ta nói sẽ khiến mẹ thân bại danh liệt, sống không bằng chết. Mẹ muốn cướp lấy túi xách của cô ta, nào ngờ cô ta lại đẩy mẹ xuống cầu thang. Cô ta bảo đã gửi những cảnh quay đó cho bạn rồi. Hạo Đình à, mẹ xin lỗi con, ba con mất tích ngoài chiến trường bảy năm rồi, mẹ không chịu nổi cô đơn nên mới mắc phải sai lầm mà nam nữ nào cũng sẽ mắc phải. Mẹ thật lòng xin lỗi con! Con trách mẹ thế nào cũng được, nhưng xin con đừng để nhà họ Cố mất mặt vì mẹ.” Thái Nhã vừa khóc vừa nói.
Cố Hạo Đình nhìn bà ta bằng ánh mắt sắc bén như tia X soi thấu lòng dạ bà ta. Ánh mắt ấy khiến Thái Nhã không dám ngẩng đầu.
“Hoắc Vi Vũ đâu rồi, hiện giờ cô ấy đang ở đâu?” Cố Hạo Đình trầm giọng hỏi.
“Lúc ấy chú Lục của con vừa khéo ở gần đấy nên đã đưa cô ta đi rồi.” Thái Nhã đáp.
Cố Hạo Đình xoay người, rút di động gọi cho Lục Quân Hải, toàn thân bị bao phủ bởi hơi thở lạnh buốt.
“Hoắc Vi Vũ đang ở đâu? Đừng có động vào một sợi lông tơ của cô ấy, nếu không tôi sẽ khiến các người không còn nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.”
Lục Quân Hải: “…”