Chương 450 VÌ CỐ HẠO ĐÌNH, CÔ CÓ THỂ BỎ MẶC CẢ THẾ GIỚI
“Em có tàu không?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“Cha em vừa mới ủy quyền cho em xong, em lấy đâu ra tàu? Thừa Ân có, mà anh ấy còn biết lái đấy. Hay là chị hỏi Thừa Ân xem.” Giang Nam Phong đề nghị.
Đáy lòng Hoắc Vi Vũ chùng xuống, cô vô cùng do dự. Trước mắt, chỉ có Lâm Thừa Ân có thể giúp được cô. Nhưng Thừa Ân lại rất ghét Cố Hạo Đình. Nếu để anh ấy biết cô muốn đi nước B cứu Cố Hạo Đình thì nhất định sẽ không đời nào đồng ý. Nhưng nếu cô không đi cứu Cố Hạo Đình… Tình cảnh của hắn hiện nay đã nguy hiểm lắm rồi, không thể kéo dài thời gian thêm nữa.
Cô quyết định đánh liều một phen. Có gì chờ cô cứu Cố Hạo Đình về rồi hẵng nói. Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi rồi gọi điện thoại cho Lâm Thừa Ân.
“Tiểu Vũ, em gặp chuyện gì mà không nghe máy của anh vậy hả?” Lâm Thừa Ân lo lắng hỏi.
“Thừa Ân, em gặp chút chuyện, bị Cố Hạo Đình giam trên đảo, anh đến đón em được không?” Hoắc Vi Vũ siết chặt nắm đấm, ánh mắt lóe sáng.
Cô không biết nói dối, thậm chí còn khinh thường nói dối, nhưng chẳng biết từ bao giờ cô lại phải thường xuyên nói dối.
“Em mở điện thoại ra, anh có thể định vị vị trí của em. Bao giờ anh đến sẽ gọi cho em.” Lâm Thừa Ân sốt ruột nói.
“Được.” Hoắc Vi Vũ cúp máy, cúi đầu nói một câu xin lỗi: “Xin lỗi Thừa Ân, nhưng em nhất định phải cứu anh ấy trở về.”
Cô đứng lên. Không còn thời gian để lãng phí nữa. Thừa Ân mà đến đây thì chưa chắc đã có thể lên được đảo, dù có lên được đảo thì cũng chưa chắc có thể đi được, cho nên cô phải rời đảo trước.
Hoắc Vi Vũ mở tủ quần áo ra. Cô nhớ trong đó có áo phao. Áo phao quá lớn, nếu cô mang ra ngoài thì rất dễ bị lộ mục đích. Cô rạch áo phao ra, chỉ lấy phần xốp ở bên trong, cắt vải ngoài của áo phao thành mười mấy đoạn rồi vặn thành dây nhỏ, buộc xốp quanh eo rồi trùm ra ngoài một chiếc váy rộng thùng thình. Cuối cùng, cô lấy chiếc túi nilon trong thùng rác, bọc điện thoại vào, nhét trong lớp xốp.
Cô vừa ra đến cửa thì chạm mặt với Tử Viện và Mai Lâm.
“Hoắc Vi Vũ, cô đi đâu đấy?” Tử Viện gọi.
Hoắc Vi Vũ nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng. Nếu một mình cô đi ra bờ biển thì chắc chắn sẽ khiến cho người khác hoài nghi, nhưng nếu ba người cùng đi thì…
“Tôi đi hái hoa quả, cô đi cùng không?” Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt hỏi.
“Hoắc Vi Vũ, bây giờ anh Hạo Đình ở nước ngoài còn chưa biết sống chết thế nào mà cô còn có tâm trạng đi hái quả à? Bao giờ anh Hạo Đình về, tôi phải nói cho anh ấy biết.” Tử Viện chống nạnh, giận dữ nói.
“Không đi thì thôi.” Hoắc Vi Vũ nói bâng quơ rồi rảo bước đi ra ngoài.
Mai Lâm cũng đang nhàm chán, bèn nói với Tử Viện: “Hay là chúng ta đi cùng cô ta đi.”
“Đi thì đi.” Tử Viện đáp.
Hoắc Vi Vũ thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ việc cô cần phải làm chính là đi ra gần bờ biển. Vừa ra đến cổng thì Trung tá Lý đã cản họ lại.
Anh ta dò xét Hoắc Vi Vũ với ánh mắt hoài nghi: “Các cô muốn đi đâu?”
“Đi hái hoa quả. Tôi phải tìm việc gì đó để làm, nếu không thì tôi sẽ phát điên lên mất.” Hoắc Vi Vũ hạ giọng nói.
“Đúng thế, không biết bây giờ anh Hạo Đình thế nào rồi.” Tử Viện nói xen vào.
“Để tôi bảo người lái xe đưa các cô đi.” Nói xong, Trung tá Lý ra lệnh cho cấp dưới.
Anh ta nhìn Hoắc Vi Vũ lên xe, càng nghĩ càng thấy có gì đó là lạ, bèn gọi điện cho quản gia Tăng.
“Có phải Hoắc Vi Vũ kia không thích Tư lệnh không?” Trung tá Lý hỏi.
“Sao lại hỏi thế?”
Nguồn : Vietwriter.vn
“Cố Hạo Đình đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc mà cô ta còn có tâm trạng đi hái hoa quả, chẳng lẽ sợi dây chuyền kia thực sự không nằm trong tay cô ta?” Trung tá Lý chẳng hiểu ra sao.
“Cứ trông chừng cô ta cho kỹ vào.” Quản gia Tăng cúp máy rồi báo cáo cho Tổng thống.
“Ông nói Hoắc Vi Vũ đi hái hoa quả?” Tổng thống cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Hay là chúng ta đoán sai? Dây chuyền không có ở chỗ cô ta, mà cô ta cũng không yêu Cố Hạo Đình đến thế?” Quản gia Tăng suy đoán.